Lê Khinh Chu nhìn về phía Dữu Triết: "Anh Dữu, anh nghĩ cho kĩ, đừng quá vội vàng như vậy, nhờ tôi giúp và bán studio cho tôi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau." Hiện tại, studio vẫn thuộc quyền sở hữu của Dữu Triết, trước sau quyền quyết định là của anh ta. Sau này, khi studio đã thuộc về Lê Khinh Chu, Dữu Triết nói đi nói lại thì cũng chỉ là một người làm công mà thôi… Dữu Triết nói: "Tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi muốn Lê tổng đây hỗ trợ, nhưng trên đời này chẳng có thứ gì là miễn phí cả." "Thứ duy nhất đáng giá nhất mà tôi có… Là cái studio ấy." "Thật xin lỗi, Mi San, tiểu Lâm, chưa bàn bạc với hai người mà đã vội vàng đưa ra quyết định này, nhưng so ra thì đi theo Lê tổng đây vẫn tốt hơn là theo tôi." Đổng Lâm nói: "Anh Dữu, anh lại nói cái quái gì thế." "Studio Kỳ Đắc vốn là một tay anh lập ra, anh quyết thế nào chúng tôi cũng không có ý kiến." Lữ Mi San cũng gật đầu đồng ý. Dữu Triểt cảm động nhìn hai người. Lê Khinh Chu nói: "Anh muốn tôi làm gì cho anh?" Cậu ta dù sao cũng không phải là đang làm từ thiện. Nếu muốn giúp Dữu Triết, cậu nhất định phải mua lại studio của anh ấy, thời gian gấp gáp, không có thì giờ để đẩy qua đẩy lại khách sáo nữa. Đối với thỉnh cầu của Dữu Triết, cậu có một vài suy đoán. Dữu Triết: "Chỉ dựa súc lúc của chúng tôi thì không thể chống lại được sự chèn ép của tập đoàn Thôi thị, càng không thể bỏ cuộc thi như thế này được." "Tôi muốn Đỗ Thầm Vi thân bại danh liệt!" Dựa vào cái gì anh ta có thể trở về và bắt đầu lại từ đầu? Dựa vào cái gì anh ta có thể có một cuộc sống mới sau khi hủy hoại cuộc đời của một cô gái, tìm một người bạn gái mới và tiếp tục theo đuổi đam mê?! Đỗ Thầm Vi anh ta không xứng! . . . . . . . . . . . . Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Lê Khinh Chu đồng ý thỉnh cầu của Dữu Triết. —— Cậu mua lại studio Kỳ Đắc, bảo vệ tâm huyết của họ trước sự chèn ép của Thôi thị. Sau này, toàn bộ danh hiệu và chiến thắng của Dữu Triết tại các cuộc thi người máy trí tuệ nhân tạo sẽ thuộc về Lê Khinh Chu và công ty của cậu. Về việc Dữu Triết muốn đánh bại hoàn toàn Đỗ Thầm Vi trong cuộc thi, làm cho anh ta thân bại danh liệt, không thể tiếp tục nghiên cứu người máy trí tuệ nhân tạo… Lê Khinh Chu cũng sẽ hỗ trợ đến cùng. Khi cần thiết, cậu ta cũng không muốn bỏ qua tập đoàn Thôi thị. Dù sao, hiện tại Thôi Canh Kiến hẳn luôn coi cậu là cái gai trong mắt. Lê Khinh Chu cùng mấy người Dữu Triết bàn bạc rất lâu mới xong. Giữa chừng, Liễu Bạc Hoài gửi tin nhắn cho cậu — hỏi cậu có muốn đón đứa bé tan học không. Lê Khinh Chu đồng ý. Vậy nên, khi Lê Khinh Chu ra ngoài đã thấy Liễu Bạc Hoài mặc thường phục đợi ở trước xe. Hắn vai rộng chân dài, khí chất lại không tầm thường, hơn nữa khuôn mặt anh tuấn, trưởng thành cuốn hút, chỉ cần đứng đó là đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Liễu Bạc Hoài thấy Lê Khinh Chu xuất hiện, liền tiến lại gần, vẻ mặt lãnh đạm vừa rồi dịu hẳn đi, thậm chí có vẻ khóe miệng hơi cong lên. Lần này, càng có nhiều ánh mắt dõi theo hơn. Ngay cả Lữ Mi San cũng không khỏi dõi theo với ánh mắt ngưỡng mộ. Lê Khinh Chu chú ý tới điều đó. [ May mắn sao tôi vừa trao đổi số điện thoại với Lữ tiểu thư, lần sau hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm, nhân tiện hỏi luôn gu của cô ấy… ] Như vậy mới biết liệu có hợp với tam gia hay không. —— Người tí hon trong bong bóng quay đầu cười hì hì, nó mặc một chiếc áo đỏ, trên đầu hiện ra một cái sừng quỷ. Liễu Bạc Hoài dừng lại, gương mặt lập tức sa sầm. Chu Chu: Lão công, gọi ta là bà mối nhỏ ~ Hoài hoài: Cậu nên vẽ thêm cái nốt ruồi lên mặt đấy…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]