Thôi Đình biết Liễu Hạ Huy cùng Khúc Quân Phàm chắc chắn sẽ tra được ra mình. ——Suy cho cùng, diễn đàn trường bắt buộc phải có tài khoản sinh viên mới có thể đăng nhập được, mà tài khoản sinh viên trên hệ thống đều là tên thật. Cho dù Thôi Đình tìm người đăng bài giấu tên thì cuối cùng, chỉ cần là chuyện liên quan tới Hứa Mộng Ngưng, Liễu Hạ Huy tất nhiên sẽ lần theo manh mối điều tra để bắt được người ra lệnh. Nhưng như thế thì sao. "Là em làm thì sao nào." Khi Liễu Hạ Huy và Khúc Quân Phàm tìm tới, Thôi Đình đúng lí hợp tình nói: "Em có bôi nhọ Hứa Mộng Ngưng chỗ nào sao?!" "Sự thật vốn là như thế, quá khứ của Hứa Mộng Ngưng chính là như vậy!" Khúc Quân Phàm nói: "Nhưng em không nên đăng quá khứ của người khác lên mạng, em đang nhằm vào Hứa Mộng Ngưng..." "Em nhằm vào cô ta đấy, bởi vì em ngứa mắt cô ta! Với lại pháp luật nào quy định em không thể đăng lên mạng?" Thôi Đình còn coi như còn có tí đầu óc, nói: "Chuyện trước đây giữa Lê Khinh Châu và Hứa Mộng Ngưng cũng chẳng phải bí mật, chỉ cần tìm vài người ở Lệ Thành nghe ngóng là đủ biết." "Hơn nữa, em trai Hứa Mộng Ngưng là Hứa Khải Tiến gặp ai ở đại học Yến Kinh cũng nói chuyện này, tuyên truyền khắp nơi..." "Em chẳng qua chỉ nghe được, rồi mới đăng một bài lên thôi." "Các anh không đi tìm em trai Hứa Mộng Ngưng, tới tìm em làm gì..." Thôi Đình cho Hứa Khải Tiến một số tiền. Nội dung giao dịch của hai người chính là—— Hứa Khải Tiến phải tìm người trong trường để tuyên truyền những việc này, làm xấu thanh danh Hứa Mộng Ngưng. Nhưng cô ta không ngờ, Hứa Khải Tiến lại có thể ì ạch đến nỗi không muốn bỏ tiền ra thuê người mà tự mình đi nói... Quả nhiên, mấy đứa lớn lên ở vùng quê chính là không làm ra được trò trống gì. Cứ thế này đến bao giờ mới tuyên truyền được. Có khi tin tức còn chưa lan rộng đã bị đám người Liễu Hạ Huy ngăn lại rồi. Vì thế rơi vào đường cùng, Thôi Đình mới đành tìm người đăng bài giấu tên. Thôi Đình nói: “Hứa Mộng Ngưng và Lê Khinh Châu mới là một đôi, anh không thể chen vào giữa hai người họ!" "Hạ Huy, nhà họ Liễu sẽ không cho phép anh cưới một đứa con gái của gia đình bình thường, chúng ta nên ở bên nhau mới phải..." "Anh Quân Phàm, anh cách xa Hứa Mộng Ngưng một chút, em làm như vậy đều vì tốt cho các anh thôi." Vẻ mặt Khúc Quân Phàm phức tạp. Liễu Hạ Huy lạnh lùng nói: "Tôi thấy đầu óc cô không được rõ ràng lắm!" "Tôi đã sớm cảnh cáo cô, không được tiếp tục gây chuyện với Hứa Mộng Ngưng, xem ra cô hoàn toàn coi như gió thoảng bên tai." “Thôi Đình……” Liễu Hạ Huy đã tức giận, tiến lên một bước. Khúc Quân Phàm vội vàng kéo bạn tốt nói: “Hạ Huy, chỗ này là nơi Lê Khinh Châu và chú ba cậu tổ chức tiệc, hơn nữa Kiến cùng Thôi Mâu cũng ở đây, đừng xúc động……” Cậu ta sợ Liễu Hạ Huy tức giận quá, bất chấp mọi thứ mà dạy dỗ Thôi Đình. Thôi Đình sợ hãi lùi về phía sau một bước. Liễu Hạ Huy dừng lại, anh nói: "Chuyện này chưa xong đâu." Dứt lời, xoay người rời đi. Khúc Quân Phàm cũng muốn đuổi theo sau, lại bị Thôi Đình gọi lại. Cô ta nói: "Anh Quân Phàm, nhà họ Liễu và nhà họ Thôi liên hôn không tốt sao, lần đầu tiên em nhìn thấy Hạ Huy đã thích anh ấy." “Hứa Mộng Ngưng không xứng với Hạ Huy!” Trên mặt Thôi Đình hiện lên vẻ ghen ghét. Khúc Quân Phàm thở dài: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng……” "Nể tình chúng ta quen biết từ nhỏ, em nghe anh khuyên một câu, đừng lãng phí thời gian trên người Hạ Huy, cậu ấy không thể nào thích em." "Mặc dù không có Hứa Mộng Ngưng...Em đừng nhằm vào cô ấy nữa." Khúc Quân Phàm sau đó cũng rời đi, Thôi Đình cuối cùng cũng không chịu được nữa, duỗi tay đập nát mấy đồ xung quanh. Cạnh đó có người phục vụ khách sạn nhìn thấy. Một lát sau, giám đốc khách sạn tìm được Thôi Đình, yêu cầu cô ta bồi thường thiệt hại do ném vỡ đồ trong khách sạn, cũng nói đây là ý của Hạ Giản Tầm. Thôi Đình: “…………”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]