Lê Khinh Chu ghét bỏ, cảm thấy cay mắt, nên nghiêng đầu qua một bên không xem.
Lưu Hải và Vương Mâu không hổ là có xuất thân từ bộ đội, tố chất tâm lý không tồi.
Lúc này, bọn họ đang cởϊ qυầи áo của một người đàn ông, chụp ảnh loã thể...... Mà mặt vẫn không đổi sắc, tâm không loạn.
Sau khi xong việc, Lưu Hải giao điện thoại cho Lê Khinh Chu.
Hai người còn căn cứ vào nguyên tắc của chủ nghĩa nhân đạo, lại cầm quần áo cho Thôi Mậu mặc vào.
Mặc kệ việc ánh mắt Thôi Mậu như là muốn gϊếŧ người.
Lê Khinh Chu di chuyển xe lăn tới phía trước trước, giơ điện thoại lên nói: "Cậu là loại chó má nhưng tôi cũng chẳng phải ngươi tốt đẹp gì.”
"Nếu cậu không muốn đống ảnh này bị lan truyền trên mạng, toàn bộ sinh viên đại học Yến Kinh ai cũng có một bản thì sau này tốt nhất là ngoan ngoãn một chút đi."
"Đừng giở trò hay thủ đoạn gì trước mặt tôi, càng đừng có động vào Hứa Mộng Ngưng nữa, hiểu chưa?"
"Đương nhiên, tôi tin rằng Thôi thiếu gia chắc hẳn cũng hiểu được cái gì gọi là thức thời......"
Mức độ điện thấp nhất có thể khiến một người tê liệt khoảng tám, chín phút.
Bởi vậy, khi Lê Khinh Chu và hai người kia vừa mới rời khỏi kho hàng vứt đi, thân thể Thôi Mậu đã có thể cử động được rồi.
—— nhưng hắn ta chỉ có thể chầm chậm đứng dậy, ánh mắt phẫn hận nhìn đám người Lê Khinh Chu rời đi, lại không thể làm gì khác.
............
Tập đoàn Liễu Thị.
Lưu Hải và Vương Mâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-ngoai-khong-dong-nhat-tuy-thoi-lat-xe/707795/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.