Chương trước
Chương sau
Hạ Chi cảm thấy nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa thì nôn ra máu. Cô chẳng những hiểu nhầm, dày công ăn mặc trang điểm để đến một cuộc hẹn chẳng liên quan đến mình, còn bị ngã nữa chứ, chỗ đụng phải trên đùi đến giờ vẫn còn đau âm ỉ đây. Đáng ghét hơn là, Lý Hâm còn trưng ra cái mặt toàn đậu là đậu, ánh mắt nhìn mình như nhìn dã thú vậy.
Hạ Chi nhịn không được mới nói: “Câu này của anh là có ý gì, tôi thì thế nào?”
“Em thế nào, tự em không rõ chắc.” Lý Hâm lẩm bẩm. Anh ta thấy Hạ Chi tức giận đứng lên định đi, thì vội vàng đứng dậy ngăn Hạ Chi lại, thấp giọng nói: “Được rồi, được rồi mà. Em đừng có nóng, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà. Đã đến rồi, cũng gọi món luôn rồi, em ở lại ăn chút gì hẵng đi.”
“Ngại quá, tôi không muốn ăn đâu, một mình anh ăn từ từ đi.” Hạ Chi đẩy tay anh ta ra rồi đi.
Lý Hâm thấy không giữ Hạ Chi lại được, liền nhanh chóng kéo tờ giấy bên cạnh xuống, đưa đến tay Hạ Chi.
Hạ Chi vung tay không chịu lấy. Bởi vì quá tức nên cô trầm giọng: “Anh muốn tôi trả tiền hả? Từ lúc tôi vào sảnh đến giờ chưa đến năm phút, tôi cũng chẳng đụng vào thứ gì cả.”
“Bây giờ cô ngồi vào ăn đi, những thứ đó còn không phải đặc biệt chọn cho cô đấy sao. Rượu vang đỏ cũng là chuẩn bị cho cô, cô tưởng tôi thích uống với cô à?” Lý Hâm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, thì mặt cũng hơi đỏ lên. Chẳng qua nghĩ đến số tiền trên hóa đơn, anh ta vẫn cứng cổ nói, “Hội sinh viên đồn là cô vô cùng keo kiệt, ngày nào cũng đào mỏ Liễu Na để chiếm lợi, tôi còn không tin. Bây giờ thì không thể không tin rồi, cô đã không chịu đáp ứng tôi, vậy thì đừng có tới.”
Hạ Chi nghe thế, liền tức đến mức toàn thân phát run. Cô tức vì sự trơ tráo của Lý Hâm, ăn không nói có vu oan cho cô. Lại tức vì mắt mình bị mù rồi, sao cô lại đi để ý một thằng đàn ông như thế nhỉ!
Nghĩ đến đây, Hạ Chi đưa tay lấy hóa đơn, nhìn Lý Hâm rồi nói: “Tôi có thể trả giúp anh bữa cơm này, còn muốn tôi giúp anh theo đuổi Liễu Na là chuyện không bao giờ. Anh căn bản không xứng với cô ấy, không chỉ không xứng với cô ấy, anh càng không xứng với tôi, bởi vì ít nhất tôi còn có tiền hơn anh.”
Nói xong, Hạ Chi liền đi đến trước quầy lễ tân rồi đưa hóa đơn cho nhân viên phục vụ nữ sau quầy.
“Giảm giá rồi tổng cộng là mười một ngàn tệ ạ.” Sau khi nhân viên phục vụ quét mã, thì nói với Hạ Chi.
“Đắt thế à!” Hạ Chi trừng to mắt, kinh ngạc quay đầu nhìn Lý Hâm, “Anh chọn cái gì mà đắt thế.”
Một bữa của sinh viên bình thường nhiều nhất là hơn trăm, nhà hàng này hơi đắt nhưng với những món Lý Hâm chọn thì cũng không xê xích gì một ngàn nhiều. Vậy mà Lý Hâm lại ăn hết mười ngàn!
Nhân viên phục vụ nhìn Lý Hâm với ánh mắt một lời khó nói hết, nói: “Vị khách này không cẩn thận đã làm bể chai rượu vang đỏ của nhà hàng, vừa đúng mười ngàn tệ. Đương nhiên, chúng tôi đã đổ rượu còn dư vào ly, khách vẫn có thể uống ạ.”
Thì ra rượu vang đỏ trên bàn đã có như thế. . .
Lý Hâm chột dạ một lúc, thấy Hạ Chi do dự đứng đó thì nhịn không được mà cười khẩy nói: “Sao rồi, không phải có tiền hơn tôi à, trả tiền đi.”
Hạ Chi mở điện thoại của mình ra, trong e-banking chỉ có hơn tám ngàn tệ.
Hơn tám ngàn tệ này chính là tiền Hạ Chi dành dụm trong mấy năm nay. Cô vẫn còn một thẻ ngân hàng bố mẹ cho, trong thẻ có không ít tiền nhưng chưa cài e-banking.
Hạ Chi nghĩ đến chi tiêu hằng ngày của mình, tám ngàn tệ đủ cho cô xài rất lâu. Cô chỉ mang thẻ ngân hàng theo khi xác định phải tiêu nhiều tiền mà thôi. Hôm nay chỉ nghĩ ra ngoài hẹn hò với Lý Hâm, chứ cô đâu ngờ lại gặp phải cục diện thế này, bởi vậy Hạ Chi không mang tấm thẻ kia theo.
“Tôi có thể để điện thoại và thẻ học sinh ở đây, rồi về lấy tiền tới thanh toán được không?” Hạ Chi nói.
Nhân viên phục vụ đang khó xử, thì đúng lúc này, một bóng người đi đến trước quầy lễ tân: “Tính tiền.”
Sự chú ý của nhân viên phục vụ lập tức bị người kia dời di. Cô ta cúi đầu nhanh chóng thao tác trên máy tính, nhưng gương mặt lại nổi một tầng đỏ ửng.
“Tổng cộng chín trăm ba mươi tệ, trừ thẳng trong thẻ của anh ạ?” Nhân viên phục vụ hơi nhỏ giọng hỏi.
Người kia thấp giọng nói gì đó.
Nhân viên phục vụ khẽ gật đầu, lại thao tác nhanh trên máy tính.
Lý Hâm thấy Hạ Chi lúng túng mọc rễ ở đó, liền chế giễu: “Cô có muốn nhờ Liễu Na giúp không, biết rồi đấy.”
Hạ Chi tức đến mức muốn đánh chết anh ta, nhưng lúc này Liễu Na đang ngồi bên ngoài dường như cũng nhận ra sự khác thường bên trong. Cô ta đứng lên từ ghế, quan sát tình hình trong nhà hàng.
“Tôi sẽ không gọi Liễu Na vào trả tiền. Tôi có tiền, chỉ không mang theo mà thôi.” Hạ Chi gằn từng chữ.
“Được thôi, vậy cô cứ từ từ mà trả nhé.” Lý Hâm cười lạnh nói.
Người bên cạnh trả tiền xong thì nhìn thoáng qua Hạ Chi.
Nhân viên phục vụ sửa lại hóa đơn rồi nói với Hạ Chi: “Yên tâm đi ạ, hóa đơn này đã được thanh toán.”
“Gì chứ?”
Lý Hâm bước nhanh đến, nhìn chằm chằm tình huống trước quầy lễ tân.
“Anh kia vừa thanh toán giúp chị rồi ạ.” Nhân viên phục vụ nói với Hạ Chi.
Hạ Chi vội vàng xoay người nhìn.
Người kia đã đi đến cửa nhà hàng, Hạ Chi chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của anh ta.
Đồ thể thao màu đen, mũ lưỡi trai kéo rất thấp, vai rộng eo thon, cao hơn những người đàn ông bên cạnh cô một khúc.
Vừa đúng lúc này, Liễu Na bên ngoài nhà hàng dường như cuối cùng cũng quyết định đi vào. Kết quả cô ta vừa đến cửa ra vào, thì thiếu chút nữa đã va phải anh.
Cũng may đối phương phản ứng nhanh, nghiêng người tránh được Liễu Na.
Hạ Chi cũng mượn cơ hội này mà miễn cưỡng thấy được sườn mặt của anh ta.
Mũ đã che đi nửa khuôn mặt, nên cô không thấy rõ mặt mũi ra làm sao. Cô chỉ có thể nhìn thấy phần tóc ngắn màu đen lộ ra bên ngoài, tương phản rõ rệt với nửa khuôn mặt trắng trẻo và lạnh lùng.
Vừa cao vừa trắng, chẳng lẽ là người nước ngoài?
Liễu Na ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn hướng người kia rời đi, ngẩn người mất một lúc lâu.
“Chị ơi!” Thấy Hạ Chi muốn theo ra ngoài, nhân viên phục vụ gọi cô lại.
“Hả?”
“Đây là anh ấy để lại cho chị ạ.” Nhân viên phục vụ nói, rồi đưa một chiếc hộp nhỏ qua.
“Anh ta cho tôi?” Hạ Chi thấy lạ mới nói, “Cô chắc chắn chứ?”
Nhân viên phục vụ khẽ gật đầu.
Lý Hâm cũng nghe được nhân viên phục vụ nói gì, liền nhìn Hạ Chi với ánh mắt quái dị, kiểu như hoàn toàn không nghĩ ra tại sao lại có người giải vây thay Hạ Chi vậy.
Hạ Chi mở hộp ra, tim lập tức đập một cái.
Mặt dây chuyền của cô được đặt trên lớp vải nhung màu xanh đậm, giữa mặt dây chuyền, một hạt giống màu nâu lẳng lặng nằm đó.
Thì ra lúc cô ngã khi vào sảnh, có đưa hai tay ra vịn bình phong, hộp dây chuyền trong tay cũng bị mất vào lúc đó. Cho nên sau khi ngồi xuống, cô mới thấy bất an đến vậy.
Cô nắm chiếc hộp thật chặt, nhìn ra ngoài cửa, nhưng người kia đã rời đi từ lâu.
“Xin hỏi, cô có biết tên anh ta không, hoặc cách liên lạc cũng được?” Hạ Chi vội vàng hỏi nhân viên phục vụ.
“Thật xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng được ạ.” Nhân viên phục vụ nói.
“Hạ Chi, Lý Hâm, các cậu sao thế?” Đúng lúc này, Liễu Na vào đến.
Thấy Hạ Chi đang cầm một chiếc hộp trong tay, Liễu Na nói: “A, đây là quà Lý Hâm tặng cậu hả?”
“Không phải đâu!” Không đợi Hạ Chi trả lời, Lý Hâm đã phủ nhận với khuôn mặt đỏ bừng.
Hạ Chi hung hăng trừng Lý Hâm, rồi kéo Liễu Na rời đi.
Liễu Na kinh ngạc nhìn Hạ Chi, vừa đi vừa nói với Lý Hâm: “Xin lỗi anh, chắc là Hạ Chi gặp phải chuyện không vui đấy ạ. Bọn em đi trước nhé, có cơ hội —— “
“Không có cơ hội đâu! Tớ không muốn tiếp tục gặp anh ta nữa!” Hạ Chi hung hăng nói.
Liễu Na nhìn Hạ Chi, lại nhìn Lý Hâm đang viết trên mặt một đống sốt ruột, thì chợt cười với Lý Hâm một tiếng: “Xin lỗi anh vậy, Hạ Chi nhà em không thích anh, vậy thì không cần gặp nữa.”
Trên đường trở về, Liễu Na vẫn luôn chờ Hạ Chi bớt giận, mới nhỏ giọng hỏi: “Hạ Chi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”
Hạ Chi kể toàn bộ chuyện cực phẩm của Lý Hâm ra.
Liễu Na trông có vẻ vẫn còn sợ, đi theo Hạ Chi còn mắng Lý Hâm vài câu.
Có Liễu Na ủng hộ, tâm trạng tệ hại của Hạ Chi
cuối cùng cũng khá hơn một chút: “Còn may là có người trả tiền giải vây giúp tớ, mặc dù không biết anh ta là ai. . . Sau này có cơ hội nhất định phải tự đi cảm ơn anh ta, rồi mời anh ta ăn một bữa nữa!” Ánh mắt của Liễu Na dừng ở chiếc hộp trong tay Hạ Chi.
“Đúng rồi, lúc anh ta vừa ra, cậu thiếu chút nữa đã va phải anh ta ở cửa đấy. Cậu có thấy rõ mặt anh ta không, có phải sinh viên của trường mình không?” Hạ Chi hỏi.
Liễu Na thu tầm mắt, lắc đầu với Hạ Chi: “Tớ đâu biết, không thấy rõ mặt anh ta gì cả.”
“Thế à.” Hạ Chi hơi thất vọng, “Vậy chỉ đành tới vào lần sau để nhờ nhân viên phục vụ giúp trả tiền lại thôi.”
Liễu Na dè chừng nhìn Hạ Chi nói: “Hạ Chi này, cậu sẽ không giận tớ chứ?”
“Hả? Tại sao tớ lại đi giận cậu?” Hạ Chi nhìn cô ta với vẻ kỳ lạ.
Liễu Na thở phào nhẹ nhõm: “Xin lỗi nhé, tớ không biết Lý Hâm lại là người như thế.”
“Chuyện này sao có thể trách cậu, là tớ đen thôi, mắt tớ bị mù. Lý Hâm là đóa hoa lạ*, đâu có quan hệ gì tới cậu chứ.” Hạ Chi khoát tay nói. Khi thấy chiếc hộp trong tay, trên mặt cô lại lộ ra nụ cười nhạt.
(*Đóa hoa lạ: Nghĩa xấu, hình dung một người làm ra hành động phi nhân loại, tư tưởng đặc biệt ấu trĩ, tự phụ, hoặc là quá mức tự đại, lấy mình làm trung tâm, không để ý tới cảm thụ của người khác, não tàn.)
Lúc hai người về túc xá thì đã là buổi tối.
Ký túc xá nữ ở đại học Nam Kinh có thể ở được bốn người, nhưng không nhất định là đều cùng khoa cùng lớp.
Ở phòng túc xá của Hạ Chi, cô và Liễu Na đều học khoa kế toán. Ngoài ra còn có hai nữ sinh, tên là Hàn Dung và Chu Lệ, học khoa mỹ thuật.
Bởi vì thời gian lên lớp bình thường không giống nhau, nên phần lớn thời gian đều là Hạ Chi đi chung với Liễu Na, Hàn Dung với Chu Lệ thì cùng ra cùng vào.
Lúc này Hàn Dung và Chu Lệ đang ngồi trước máy vi tính tám về tin đồn. Hạ Chi loáng thoáng nhìn thấy trên màn hình máy tính có ảnh của một người, hai người đều tay ôm mặt, dáng vẻ xuân tình thiếu nữ đang nhộn nhạo.
Thấy Hạ Chi với Liễu Na cùng về, hai người rối rít đứng lên nhìn Hạ Chi với vẻ trông đợi: “Hạ Chi, kết quả chiến đấu thế nào?”
“Đừng nói nữa.” Hạ Chi ủ rũ mặt mày, “Gặp phải đóa hoa lạ, may mà có Liễu Na đi với tớ, chẳng thế thì có chạy tớ cũng chẳng chạy về được.”
Nói xong, Hạ Chi tháo đôi giày cao gót đi mượn muốn đòi mạng trên chân ra trước, sau đó chui vào trong rèm giường, cố gắng cởi luôn váy ra.
Hàn Dung và Chu Lệ nghe thấy thế liền liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ quả nhiên là thế.
“Trời ơi, cái váy này. . .” Giọng Hạ Chi đứt quãng truyền tới từ giữa giường, “Liễu Na ơi, có thể giúp tớ chút không?”
Liễu Na lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu. Cô ta đi đến cạnh giường Hạ Chi, vén rèm lên rồi giúp cô giữ chặt váy.
Hạ Chi đưa tay sửa lại phần trước ngực, thật vất vả mới cởi váy ra được.
Cởi xong, cả người Hạ Chi đều được thả lỏng.
“Hạ Chi, có phải cậu lại béo lên không?” Liễu Na nhìn chiếc váy Hạ Chi mặc, nhỏ giọng hỏi.
“Hả, chắc không đâu, hôm nay mới cân mà, vẫn 95 cân* ấy.” Hạ Chi nhanh chóng mặc quần áo ở nhà vào.
(*1 cân=1/2 kg)
Liễu Na nhìn thoáng qua váy của Hạ Chi. Bộ này là Hạ Chi đo may, giá cả không được xem là đắt, nhưng đối với nữ sinh đại học bình thường mà nói thì lại không phải rẻ.
“Hay là lại kẹt ngực?” Chu Lệ bên cạnh nghe được đoạn đối thoại của hai người liền nói, “95 cân mà cúp C, lại còn suốt ngày giấu đi, bị kẹt là đáng, hừ!”
“Đúng đấy, người như thế nên kéo ra ngoài thiêu chết, trước khi chết nhớ cắt ngực của cậu ấy đi, rồi chuyển lên ngực của tớ!” Hàn Dung nói.
“Hay đấy, cậu một bên tớ một bên.”
Hạ Chi thò đầu ra từ giữa giường: “Hai người các cậu đừng hung tàn như thế được không. Người không biết còn tưởng các cậu không phải học khoa mỹ thuật, mà là học y sát vách đấy.”
Liễu Na nhìn ba người Hạ Chi cười đùa, yên lặng xuống khỏi giường Hạ Chi.
“Bộp” một tiếng, Liễu Na không cẩn thận đụng phải một thứ.
Chiếc hộp mang về từ nhà hàng rơi xuống đất. Chiếc hộp trải qua va chạm nên bị mở ra, tất cả những thứ bên trong đều rơi xuống hết.
Liễu Na giật mình, vội vàng nhặt những thứ ấy lên.
Hạ Chi cũng vội vàng nhảy xuống, nhặt mặt dây chuyền trước tiên rồi giữ trong lòng bàn tay.
Mặt dây chuyền này đã bị rơi hai lần liên tiếp, xem ra vẫn nên cất trong ngăn kéo để bớt lo.
Liễu Na thấy Hạ Chi thu lại mặt dây chuyền, sau khi xác nhận không có việc gì liền lên tiếng chào rồi rời ký túc xá.
Đêm nay cô ta phải đến một cuộc hẹn, nếu không ra ngoài thì sẽ muộn mất.
Sau khi Liễu Na đi, Hàn Dung và Chu Lệ cũng rối rít về lại chỗ ngồi, tiếp tục tạo hình trái tim về phía máy tính.
“Hai người các cậu đang xem cái gì mà kích động thế.” Hạ Chi đang dọn quần áo bẩn chuẩn bị tắm rửa, thì thấy hai người đang nhìn gì đó rất chăm chú, liền nhịn không được mới hỏi.
“Cục cưng Thẩm Việt nhà tớ đấy ~ “
“Nam thần, biết không, nam thần của đại học Nam Kinh bọn mình ấy.”
Hạ Chi khẽ gật đầu.
Người khác thì cô không biết, chứ cái tên Thẩm Việt nổi tiếng này, như là sấm nổ bên tai Hạ Chi vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.