Hạ Chi lén lút giương mắt, nhìn Thẩm Việt một chút. Khi cô đang do dự phải làm sao để nói cảm ơn thì cách đó không xa, Tống Tuyết và Trần Kiến Thụy đã trở lại. “Mọi người chuẩn bị đi nhé, phải chuyển nguyên liệu nấu ăn đến phòng bếp đấy. Vì để tiết kiệm thời gian, đầu bếp bên kia đã bắt đầu nấu rồi, dùng nguyên liệu của bọn họ để nấu. Bây giờ chúng ta sẽ chuyển nguyên liệu nấu ăn của mình qua đó cho bọn họ.” Tống Tuyết vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó nói, “Lúc trở lại nhớ mang thức ăn đã nấu về nhé, tôi và trưởng ban Trần sẽ trải chiếu và khăn ăn, như vậy lúc quay lại cũng có chỗ để đặt. Đúng rồi, món nào nặng thì do mấy bạn nam phụ trách, nữ chỉ bê món nhẹ là được. Mọi người chú ý an toàn, đường trong công viên không dễ đi, cẩn thận một chút nhé.” Nhóm người nghe vậy liền nhao nhao đứng dậy. Mặc dù không giống kế hoạch ban đầu, thức ăn cũng không phải do chính bọn họ nhóm lửa nấu, cơm cũng không còn thấy bóng, nhưng mọi người rất hài lòng với kết quả này. Hạ Chi nghẹn câu cảm ơn ở cổ, đi theo Thẩm Việt. Túi gạo nặng nhất đã bỏ mình, còn lại rau, quả và thịt thì đều không nặng lắm. Mười mấy người, mỗi người cầm một thứ, quả thực chỉ mất vài phút. Hạ Chi và Thẩm Việt ngồi cùng một chỗ, nên lúc xếp hàng lấy nguyên liệu tự nhiên cũng một trước một sau. Cô đứng đằng sau Thẩm Việt, nhìn thấy Tống Tuyết đưa một túi cà chua cho anh. Thẩm Việt nhận lấy, xách theo cái túi rời đi. Không hổ là nam thần, xách cà chua mà cũng đẹp trai bá cháy! “Cho cậu trứng gà này.” Tống Tuyết nhếch mày cười xấu xa với Hạ Chi, đặt một túi trứng gà nhỏ vào tay Hạ Chi. Hạ Chi khẽ gật đầu rồi nhận lấy. Trứng gà chỉ có mấy quả, yên yên ổn ổn nằm trong túi, cũng không hề nặng. Cô xách trứng đuổi theo bước chân của Thẩm Việt, còn ánh mắt thì lưu luyến trên người nam thần. Lúc nhìn cà chua lần nữa, Hạ Chi khẽ giật mình, bỗng nhiên hiểu ra sao ban nãy Tống Tuyết lại cười như thế. Trứng chiên cà chua, thật là một món kinh điển. Khuôn mặt vất vả lắm mới bớt đỏ của Hạ Chi lại hơi nóng lên, cô vội vàng dời mắt, trong lòng thì tự khinh bỉ mình. Tống Tuyết nào có đen tối như thế, Hạ Chi ơi Hạ Chi, như mày thì gọi là người dâm thấy dâm đấy. Một món ăn cũng nghĩ nhiều như vậy, không trong sáng gì hết! Tự phỉ nhổ mình mấy câu ở trong đầu, lúc này Hạ Chi mới trầm tĩnh lại, tiếp tục theo sát Thẩm Việt vào nhà bếp. Những người trong nhà bếp của công viên đã nấu đồ ăn xong và để lên bàn rồi, mỗi người qua đó cầm một món là được. Nước canh tương đối nhiều nên sẽ do nam sinh phụ trách bưng, món nữ sinh bê phần lớn là món xào. Mười mấy người cùng hành động, chưa đến nửa giờ, toàn bộ thức ăn đều được bày gọn gàng trên khăn trải chờ mọi người thưởng thức. Lúc Hạ Chi bưng rau muống tới, thì phát hiện chỗ cô vừa ngồi đã bị một nữ sinh tóc xoăn chiếm mất. Ngược lại, chỗ Thẩm Việt ngồi ban nãy vẫn còn trống, ám hiệu không thể rõ ràng hơn. Nữ sinh tham gia hoạt động đều biết rõ, mọi người vì Thẩm Việt mới tới. Hạ Chi nghĩ ban nãy mình đã ngồi cạnh nam thần rồi, hơn nữa còn may mắn được nam thần vặn hộ cái nắp chai nên cô cũng thức thời, không tiếp tục giành chỗ ngồi đó nữa mà đi lên trước. Cô lấy chai nước suối của mình, chuyển đến một góc khác để ngồi. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, Hạ Chi vừa ngồi xuống, Trần Kiến Thụy liền đi tới, đặt mông ngồi vào chỗ Thẩm Việt vừa ngồi. Hạ Chi gần như thấy được vẻ mặt nữ sinh tóc xoăn kia cứng lại trong một giây. Thuận theo chỗ ngồi của Trần Kiến Thụy nhìn sang bên khác, Hạ Chi lập tức hiểu rõ tại sao Trần Kiến Thụy lại ngồi đó. Bởi vì Liễu Na đang ngồi chỗ bên cạnh. Hạ Chi còn nhớ lúc cô ngồi cùng Thẩm Việt ban nãy, Liễu Na đâu có ngồi gần đâu, xem ra cô ta cũng nghĩ giống nữ sinh tóc xoăn kia, muốn chiếm vị trí hai bên trái phải Thẩm Việt từ sớm. Kết quả. . . Sau khi Trần Kiến Thụy ngồi xuống, liền cười với Liễu Na. Liễu Na cũng đáp lại bằng nụ cười dịu dàng, phản ứng nhanh hơn nữ sinh tóc xoăn kia nhiều. Nếu không phải Hạ Chi nhìn thấy toàn bộ quá trình, thì căn bản sẽ không nhìn ra Liễu Na cũng muốn ngồi cạnh Thẩm Việt. Trước kia Hạ Chi là người trong cuộc, bởi vậy mới bỏ qua rất nhiều chi tiết. Hiện tại làm người đứng xem, nên nhìn được rõ đến như vậy. Nhìn ngón nghề của người ta đi, trước đây cô bị lừa đâu có oan. Hạ Chi nghĩ linh tinh trong đầu, khi ngẩng lên thì thấy Thẩm Việt sau khi bày đồ ăn ra thì đi về hướng mình Hạ Chi sững sờ, liếc qua hai bên trái phải mình với tốc độ siêu nhanh, lại phát hiện chỉ có bên cạnh cô mới còn chỗ trống. Mười mấy người ăn chung, tuy rằng đồ ăn được chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng vì khăn trải là hình chữ nhật, nên chỉ có thể đặt thức ăn ở chính giữa, cố gắng để có nhiều người gắp được nhất. Sáng sớm đã phải ra ngoài, lại bị giày vò một lúc lâu nên tất cả mọi người đều đã đói bụng. Theo bản năng, họ ngồi gần chỗ trung tâm. Vị trí dễ gắp thức ăn không thể chen vào nữa, đều đã ngồi đầy. Góc giống Hạ Chi đang ngồi rất khó gắp thức ăn, tự nhiên sẽ dư chỗ. Biết Thẩm Việt chắc chắn sẽ ngồi cạnh mình, Hạ Chi liền không dám nhìn anh nữa. Cô hơi cúi đầu, lông mi cụp xuống che đi đôi mắt, sau đó len lén nhìn sang bên cạnh. Chân của Thẩm Việt xuất hiện trong tầm mắt của cô, ngay sau đó anh gập gối ngồi xuống, hai tay để ở bên người một cách tự nhiên. Một lúc sau, anh lại vươn tay ra để chỉnh lại chén đũa trước mặt. Tay đẹp thật. Hạ Chi cố gắng kiềm lại khóe miệng cứ muốn nhếch lên, mừng thầm trong lòng. Hôm nay đến đây siêu giá trị luôn, ban đêm nằm mơ chắc cười tỉnh mất ~ “Mọi người vào chỗ hết chưa, ăn thôi.” Trần Kiến Thụy nói. Nhóm người nhao nhao cầm đũa bắt đầu ăn. Thật ra nhiều người ngồi chung một chỗ như vậy, lại không có bàn nên phải khom người gắp thức ăn, hoàn toàn không thoải mái bằng lúc ăn cơm bình thường. Nhưng lại có cảm giác mới mẻ hiếm có, cho nên mọi người vừa ăn vừa tụm lại trò chuyện, bầu không khí cũng xem như thoải mái. Hạ Chi ngồi xa nên chỉ gắp được rau muống của cô và trứng chiên cà chua của Thẩm Việt, cũng may hai món này đều là món cô thích, ăn cũng có mùi có vị. “Canh cá phải tranh thủ mà uống, đến lúc nó nguội lại mất ngon đi.” Tống Tuyết nhìn canh cá vẫn chưa được động vào, liền vội vàng nói với mọi người. Nhóm người rối rít gật đầu, thay phiên nhau cầm muôi múc canh. Lúc đến lượt Thẩm Việt, anh nhận lấy muôi rồi múc một chén canh cá. Hạ Chi nhìn vị trí của nồi canh cá kia. Thật ra nồi canh cá cách Thẩm Việt khá xa, may mà tay anh dài nên lúc múc chẳng gặp bất kỳ trở ngại gì. Khoảng cách của Hạ Chi còn xa hơn cả Thẩm Việt, tay lại ngắn, chắc chắn sẽ không múc được. Nếu muốn ăn, hoặc là phải đứng lên đi qua đó, hoặc là nhoài ra trước một xíu mới được. Nam thần ở bên, Hạ Chi thục nữ thấy ghê luôn, đặc biệt, vô cùng cần thể diện nên cô quyết định không ăn canh, phải trân trọng thời gian được ngồi ăn chung với nam thần chớ. Đúng lúc này, hình như Thẩm Việt thấy Hạ Chi không có động tĩnh gì, mới múc thêm một chén canh cá nữa, rồi dịch cái chén đến chỗ Hạ Chi. Hạ Chi sửng sốt, nhìn chén canh trước mặt. Canh cá màu trắng sữa, thịt cá tươi non, trong chén còn có thêm hai cọng rau màu xanh biếc, đặt lẳng lặng trước mặt Hạ Chi. Không chỉ mình Hạ Chi nhìn canh cá đến sững sờ, mà còn có không ít nữ sinh cũng đều nhìn sang, chăm chú nhìn vào chén canh kia. Chén canh này không hề giống chai nước suối ban nãy. Lúc ấy mọi người đều mệt gần chết, mà động tác vặn chai nước suối rất nhỏ, nên có nhiều người không chú ý đến cử động của Thẩm Việt. Nhưng giúp Hạ Chi múc canh lại rất rõ ràng. Nữ sinh tóc xoăn kia càng trực tiếp làm ra vẻ bóp cổ tay luôn. “Cảm ơn.” Hạ Chi lập tức nói. Thẩm Việt đã giúp cô hai lần, cho dù Hạ Chi không biết ngượng cũng phải cảm ơn người ta một câu. “Đừng khách sáo.” Thẩm Việt nói. Giọng anh lạnh lùng, không nghe ra tâm tình gì. Nữ sinh vây xem thấy thế, lập tức yên tâm không ít. Đây là nam thần đang nghĩ cho nữ sinh gắp thức ăn không tới, là phúc lợi khi ngồi cạnh nam thần thôi mà! Dưới ánh mắt ước ao và ghen tị của không ít nữ sinh, lúc này Hạ Chi không khách sáo nữa. Cô bưng chén nhỏ lên, đắc ý mà uống. Canh cá thơm ngọt đậm đà, thịt cá tươi non vào miệng liền tan ra. Quan trọng nhất chính là, đây là canh Thẩm Việt múc, cô nhất định sẽ uống bằng sạch! Nếu không phải Thẩm Việt đang ngồi bên cạnh, cô thật muốn chụp kiểu ảnh lưu niệm. Vừa uống canh xong, điện thoại liền báo có tin nhắn đến, Hạ Chi ấn mở ra xem. Tống Tuyết: 【 Húp ngon không? 】 Hạ Chi: 【 Thẩm Việt múc, húp ngon lắm nhé! 】 Hạ Chi vừa trả lời tin nhắn xong, phía đối diện liền truyền đến tiếng ho khan vì Tống Tuyết bị sặc. “Bị sặc ấy mà.” Thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, Tống Tuyết vừa ho vừa giải thích. Những người ngồi đây đều là thanh niên nên chỉ mười mấy phút sau, thức ăn trên khăn trải đã như gió cuốn mây tan, chẳng còn lại bao nhiêu. Thấy thời gian hẵng còn sớm, Trần Kiến Thụy đề nghị mọi người chơi một trò chơi, xả hơi nghỉ ngơi một lúc, chơi xong rồi đi dọn đồ. Một nhóm nam nữ trẻ tuổi tụ tập cùng chỗ, trò chơi là hạng mục dễ dàng gia tăng độ thiện cảm nhất, nên có không ít người đều mong đợi. Sau khi mấy nữ sinh hoạt bát khoa Mỹ thuật thảo luận một lúc, cuối cùng đề nghị chơi trò chuyển chai rượu. “Chính là mạo hiểm hay nói thật.” Nữ sinh tóc xoăn vừa bóp cổ tay lúc nãy nói, “Chúng ta bắt đầu chơi một trò đơn giản trước để khuấy động bầu không khí, mọi người chơi vui lại đổi trò khác, thấy được không?” Mấy nữ sinh khác rối rít gật đầu, dáng vẻ kích động, ánh mắt đều dao động quanh người Thẩm Việt. Người sáng suốt đều biết các cô ấy có ý định gì, nhưng trong mười sáu người, nữ sinh lại chiếm đa số. Nhóm nữ sinh đều đồng ý, nhóm nam sinh còn lại tự nhiên cũng không phản bác được, kể cả Thẩm Việt cũng khẽ gật đầu, không có ý kiến. Hoạt động mà hội sinh viên tổ chức, tất nhiên không thể uống rượu, nhưng có thể dùng chai nước để thay thế chai rượu. Trần Kiến Thụy cầm qua một chai cola rỗng đặt ở giữa, nói: “Vậy tôi chơi trước.” Trần Kiến Thụy khẽ động ngón tay, chai cola lập tức xoay tròn, miệng chai lắc lắc lư lư, cuối cùng chỉa về phía Liễu Na. “Em chọn nói thật.” Liễu Na nói. Trần Kiến Thụy lập tức nở nụ cười với Liễu Na: “Liễu Na, vậy anh hỏi đây.” Liễu Na yếu ớt gật đầu. “Gần đây ở trường có từng bị ai bắt nạt không?” Trần Kiến Thụy vừa dứt câu, vẻ mặt của mọi người đều trở nên vi diệu. Đây là câu hỏi gì thế, là người đầu tiên mở màn, không phải bình thường chỉ nên hỏi những vấn đề nhỏ không quá đào sâu hay sao. Liễu Na liếc nhìn Hạ Chi mới nói: “Em không biết có được tính hay không, nhưng quả thực có gặp phải vài chuyện không vui, có điều đều qua cả rồi.” Trần Kiến Thụy buông tay, để Liễu Na là người xoay chai tiếp theo. Liễu Na dùng ngón tay khẽ đẩy nắp chai cola. Chai cola di chuyển theo hướng Thẩm Việt, nhưng vì chuyển hơi quá, lại chỉ vào một nam sinh ngồi cạnh Thẩm Việt. “Nói thật hay mạo hiểm?” Liễu Na nói. “Mạo hiểm đi.” Nam sinh nói. Liễu Na để nam sinh này đứng lên, đứng một tư thế quân đội liền kết thúc. Chai cola lại đến tay nam sinh đó, tiếp theo, có không ít người đều bị chai cola chỉ trúng. Sau đó câu trả lời của mọi người càng ngày càng nhiều, thậm chí có hai nam sinh còn làm ra hành động tàu Titanic siêu xấu, chọc cả đám người bật cười, khiến bầu không khí dần dần sôi nổi hẳn lên. Chớp mắt đã qua nửa giờ, có vài người bị chỉ trúng khá nhiều lần, nhưng hai người Hạ Chi và Thẩm Việt lại chẳng bị chỉ trúng lần nào. Không biết có phải bọn họ chọn được chỗ ngồi có phong thuỷ quá tốt hay không, mà tránh được hoàn mỹ đến thế. Hạ Chi thì thôi, đại đa số người ở đây đều không hứng thú với cô nhiều, nhưng Thẩm Việt lại là nhân vật mấu chốt trong trò chơi này đó nha. Không ít người đã thầm lo lắng trong lòng, kể cả Hạ Chi cũng không nhịn được mà cứ liếc trộm Thẩm Việt miết. Cô vẫn luôn ngồi xem bên cạnh, một bên thấy may mắn vì không đến lượt mình, đặc biệt là không để cho Liễu Na và Trần Kiến Thụy chỉ trúng cô. Một bên cũng rất chờ mong, Thẩm Việt bị người ta chỉ trúng thì sẽ thế nào. Nam thần chọn nói thật hay mạo hiểm nhỉ? Cảm giác cả hai đều rất đáng để mong chờ ấy ~ Đúng lúc này, chai cola đến tay của nữ sinh tóc xoăn. Cô ta nhìn chằm chằm chai cola một lúc, lại nhìn Thẩm Việt, đưa tay đẩy một cái. Chai cola lắc lắc lư lư, chuyển đến hướng Hạ Chi và Thẩm Việt. Sau khi lắc lư giữa hai người một lúc, cuối cùng nó chỉ về hướng Thẩm Việt. Là Thẩm Việt! Nhóm nữ sinh đã cảm thấy hơi chán bỗng lên tinh thần hết cả, trừng to mắt nhìn nữ sinh tóc xoăn. Nữ sinh tóc xoăn cũng tự sững sờ luôn, chẳng thèm che giấu vui sướng trên mặt đã nói: “Đại thần, anh có bạn gái chưa ạ!” “Ê, Thẩm Việt còn chưa chọn nói thật hay mạo hiểm kia mà.” Một nam sinh nhắc nhở. Nữ sinh tóc xoăn ban đầu là đỏ mặt vì phấn khích, giờ lại biến thành màu đỏ thẫm. Cô ta hơi xấu hổ bèn cúi đầu xuống, sau đó lại nhịn không được mà ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nhìn Thẩm Việt: “Vậy đại thần ơi, anh muốn chọn nói thật hạy chọn mạo hiểm ạ?” Thẩm Việt nói: “Nói thật đi.” Nói xong, Thẩm Việt vừa định trả lời câu hỏi vừa rồi của cô ta thì nữ sinh tóc xoăn kia thình lình nói: “Vậy chúng ta làm lại, em sẽ hỏi câu khác.” Nhìn vẻ thoải mái của Thẩm Việt, xem ra câu hỏi đó không làm khó được anh. Không cho Thẩm Việt cơ hội từ chối, nữ sinh tóc xoăn đã nhắm mắt lại, thấy chết không sờn mà hỏi: “Đại thần, anh đã bao giờ nằm mơ được thân mật với một cô gái lần nào chưa?” Wow! Nữ sinh tóc xoăn vừa dứt lời, không chỉ nữ sinh, đến nam sinh cũng sôi nổi hơn. Câu hỏi này, hỏi hàm chứa rất có kỹ thuật nhé! Đang ngồi đây đều là người trưởng thành, nên hiểu thế nào thì hiểu thế đó. Câu hỏi này của nữ sinh tóc xoăn ấy mà, nói trong sáng thì cũng được, nhưng nghĩ sâu xa hơn liền thành đen tối cuồn cuộn, còn thiếu hỏi thẳng Thẩm Việt là có mộng xuân chưa. So sánh với câu hỏi hiện tại của cô ta, thì những câu hỏi cao bao nhiêu, hỏi quần lót trước đó đều thành trò con nít hết. Huống chi người bị đặt câu hỏi lại còn là Thẩm Việt, càng khiến người ta chờ mong phản ứng và đáp án của anh. Xung quanh vốn đang sôi sôi nổi nổi bỗng yên tĩnh hẳn, ánh mắt của mọi người đều tập trung hết lên người Thẩm Việt, bao gồm cả Hạ Chi cũng không đoái hoài gì tới thẹn thùng, mà tò mò nhìn Thẩm Việt. Một bên rất chờ mong câu trả lời của anh, một bên nhịp tim lại đập siêu nhanh như có chuyện sắp xảy ra, hồi hộp quá đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]