Edit: YintingMột giọng nói từ trên hàng hiên truyền xuống, Lâm Tịch lập tức xoay người lại.
“Mẹ?” Lâm Tịch thấy mẹ Lâm từ trên lầu đi xuống, sắc mặt ngượng ngùng, cũng không biết vừa nãy có bị mẹ Lâm nhìn thấy không nữa, “Mẹ, sao mẹ lại xuống đây?”
Trong tay mẹ Lâm xách một bịch rác. Bà không trả lời Lâm Tịch, chỉ nhìn Nguyễn Tinh Hà, hỏi Lâm Tịch: “Đây là— con có bạn trai rồi hả?”
Lâm Tịch vội vàng biện hộ: “Không phải. Mẹ, con không có…”
“Thảo nào con không muốn đi xem mắt…” Mẹ Lâm cười ha hả, bộ dáng như mẹ hiểu hết mà, cũng không nghe Lâm Tịch nói nữa, “Con nói xem con có bạn trai, thì cứ nói cho mẹ nghe là tốt rồi, còn gạt này gạt nọ…”
“Mẹ, thật sự không phải…”
Mẹ Lâm nhìn Lâm Tịch, chớp chớp mắt, lại là bộ dáng kiểu con còn muốn giấu mẹ đến khi nào: “Được rồi, Tiểu Tịch, con không cần phải thẹn thùng gì nữa, vừa rồi mẹ chả thấy gì đâu!”
“…”
Sau đó lại nhìn về phía Nguyễn Tinh Hà.
Chà, tên nhóc này có dáng vẻ hơn người đấy.
Lâm Tịch nhớ đến lời Kim Đậu Đậu từng nói: Đặc biệt khi cười, sẽ càng “thuần lương vô hại”, chuyên lừa gạt các cô gái và các bậc trưởng bối.
Tư thế của mẹ Lâm rất giống bộ dáng của mẹ vợ càng nhìn con rể càng thấy thuận mắt.
Nguyễn Tinh Hà đúng lúc cất lời, kèm theo một nụ cười: “Chào dì.”
Mẹ Lâm: “Chào con, chào con, cậu nhóc tên là gì nhỉ?”
“Dì à, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-mong-toan-ngan-ha/3206882/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.