Ta giật mình tại chỗ: "Chúng ta không phải đã thành thân rồi sao?"
"Không được không được, hiện tại còn không tính, lúc ấy nàng còn đang bệnh, cho nên tất cả chỉ là đơn giản xử lý một chút."
Hắn nói, "Sao lại có thể ủy khuất nàng, chờ những việc này giải quyết xong, ta phải cho nàng một hôn lễ long trọng nhất toàn kinh thành."
Ta cũng không biết tâm tình mình trong lúc này là như thế nào.
Từ nhỏ ta đã biết mình bệnh tật quấn thân, rất có thể sống không được nhiều năm.
Tuổi nhỏ khi không hiểu chuyện, không biết ý đồ của nhị thúc, tam thúc cùng những huynh đệ thân cận, bọn họ sẽ giả vờ mang ta cùng nhau chơi, lại dẫn ta tới một nơi vắng vẻ liền đẩy ta xuống mặt đất, sau đó đắc ý mà nói với ta: "Ma ốm, ngươi có biết không, chờ sau khi ngươi chết, tất cả đồ đạt trong nhà ngươi đều là của chúng ta?"
Ta không chịu tin, trở về hỏi phụ thân ta, ông giận dữ đi tìm nhị thúc tam thúc, đến đó bọn họ lại vô sỉ mà đáp.
"Chẳng lẽ không phải sao? Đại ca, ngươi cùng đại tẩu chỉ có mỗi một nữ nhi, còn sống không lâu, ngày sau nếu không dựa vào chúng ta, làm sao có thể giữ được gia nghiệp to như vậy?"
Cha ta không để ý tới bọn họ, muốn cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ, sau khi về nhà lại nghiêm túc mà nói cho ta: "Lời bọn họ nói, một chữ đều không cần tin."
"Con là nữ nhi của ta, gia sản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-mong-khong-thay-mua-thu/2666700/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.