“Tiên trưởng, đạo trưởng Huyền Thiên ngài nói ở trong phòng này, chỉ là… Hắn bị yêu quái kia đánh trọng thương, tuy rằng được chăm sóc tốt nhưng không chuyển biến tốt mấy, ngài cũng nhìn thấy, chúng ta ở thâm sơn cùng cốc, thật sự… Thật sự không có khả năng gì, hắn hôm qua vẫn tỉnh táo, hôm nay lại không ngừng chảy máu, đoán rằng… Sống…” Thôn dân kia còn chưa nói xong, đã bị Lãnh Vô Sương lạnh lùng nhìn qua, mấy chữ cuối cùng chỉ có thể nghẹn ở cổ họng.
Lãnh Vô Sương đẩy cửa ra.
Trong căn phòng nhỏ hẹp đơn sơ chỉ có một cái giường, một bàn một ghế.
Ánh sáng mờ mịt, Lãnh Vô Sương nheo mắt lại mới nhìn thấy rõ người đang nằm trên giường.
Mặc trên người là bạch y của Linh Vân phái, chỉ là bây giờ, bạch y đã nhiễm đầy máu đỏ đến đen sẫm, vạt áo cùng trước ngực đều dính đầy bùn đất, tóc thả tán loạn trước ngực, đôi mắt khép chặt, lông mi dài rũ xuống như bóng ma.
Không hề có sức sống.
Không nghĩ ngợi gì nữa, Lãnh Vô Sương đưa tay để trước ngực Huyền Thiên, ngưng tụ linh lực trong cơ thể từ lòng bàn tay truyền vào thân thể Huyền Thiên, mắt thấy tia sáng kia dần dần biến mất trong thân thể Huyền Thiên, lông mi của hắn khẽ run, đôi mắt từ từ mở ra, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là gương mặt của Lãnh Vô Sương.
“Sư… Khụ, sư phụ, đồ nhi vô dụng.”
Lãnh Vô Sương chịu đựng vị rát trong mắt, lạnh lùng nói: “Đừng nói chuyện, ngươi bị thương quá nặng, trước để vi sư chữa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-mon-phai-cua-ta-khong-co-kha-nang-deu-la-nghiet-do/21406/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.