Huyền Thiên bước vào cửa phòng Lãnh Vô Sương, Lãnh Vô Sương nửa chữ cũng không đáp, tiếp tục trở lại trên giường nhỏ nằm.
“Sư phụ.”
“Vi sư vẫn chưa bị thương, ngươi về đi.”
“Ta nghe A Sơ nói.”
Lãnh Vô Sương hướng mặt về vách tường cắn răng, trong lòng mắng Bạch Sơ ngàn vạn lần, giọng căm hận nói: “Đã nói không có là không có, ngươi tin hắn hay là tin ta?”
Huyền Thiên bất đắc dĩ.
“Sư phụ vẫn còn để ý chuyện mười năm trước? Ta đã sớm buông xuống, sư phụ còn không bỏ xuống được?”
Lãnh Vô Sương cứng đờ, trong lòng rối rắm xấu hổ vạn phần, hận không thể đem đầu đập vào tường.
Chuyện mười năm trước, coi như là tử huyệt của y và Huyền Thiên không thể nhiều lời.
Cũng là bên trong phòng của y, cũng là buổi tối ánh trắng mông lung mập mờ, Huyền Thiên nói thẳng mình ái mộ Lãnh Vô Sương đã lâu, nguyện làm song tu đạo lữ.
Dựa theo tính tình Lãnh Vô Sương, kết quả có thể tưởng tượng được.
Hắn bị Lãnh Vô Sương từ chối thẳng thừng, ngày thứ hai liền hạ lệnh đem hắn giam cần, ước chừng giam gần một năm trời. Một năm sau đó, Huyền Thiên đi ra đối với chuyện này lặng thinh không đề cập tới, chỉ là thái độ đối với Lãnh Vô Sương từ thân cận biến thành cung kính xa cách như bây giờ, trong lời nói cũng là lạnh nhạt.
Bây giờ chuyện đột nhiên bị Huyền Thiên nhắc tới, xấu hổ này cũng không thể tí xíu nữa.
“Không có, sự kiện kia ta đã quên mất sạch từ lâu, ngươi cũng không cần nhắc lại.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-mon-phai-cua-ta-khong-co-kha-nang-deu-la-nghiet-do/21395/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.