*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hà Tân Dương lấy điện thoại cũ ra gọi cho khách hàng, quả nhiên vừa cúp máy đã bị hỏi: "Không dùng điện thoại của tôi cho em sao?" Hà Tân Dương cười hì hì hai tiếng, nói máy đó đắt quá, để ở nhà sau này đỗ đại học sẽ dùng.
Trình Châu Hoàn thầm nghĩ: Lên đại học mua cho em cái mới.
Nhưng anh không nói ra miệng, chỉ bảo: "Mấy hôm trước đi công tác ở Đông Bắc không mang đủ quần áo ấm, lạnh không chịu được nên mua hai cái áo lông, lúc mặc thử không chú ý, hiện giờ mặc lại thấy hơi chật, nếu em không ngại thì cầm lấy mà mặc."
Hà Tân Dương vừa được anh cho điện thoại lập tức từ chối: "Không cần đâu anh Trình, nhà em có quần áo."
"Nhưng nếu em không lấy thì tôi chỉ có thể vứt đi." Trình Châu Hoàn nhún vai: "Quá đáng tiếc."
Hai chữ "đáng tiếc" này là điểm yếu của Hà Tân Dương, Trình đại luật sư giảo hoạt đã sớm nhìn ra.
Cùng ngày hôm đó, áo lông màu xanh Hà Tân Dương mặc đi giao hàng là chiếc áo Trình Châu Hoàn đi ba bốn cái chợ mới mua được. Sau đó anh còn cẩn thận đặt thêm một chiếc áo lông màu trắng.
Hai chiếc đều là hàng hiệu được may tinh tế khéo léo, mặc vào rất ấm áp thoải mái, bên trên còn có mũ lông mềm. Chỉ là Trình Châu Hoàn đã xé hết mác, còn nói với Hà Tân Dương đây là hàng thanh lý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-mat-troi/222229/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.