16.
Vào ngày tốt nghiệp hôm đó.
Lâm Quân Trạch cũng tới trường.
Cậu ta nhướn mày, nói với tôi: “Chúc mừng nhé, cậu tốt nghiệp rồi.”
Tôi cười nhẹ: “Cảm ơn nhé.”
Cậu ta nói rồi đưa cho tôi chiếc túi trên tay, trong mắt có chút khẩn cầu: "Chỉ là quà tốt nghiệp thôi, không có gì khác đâu. Mong cậu có thể nhận lấy."
Tôi do dự một chút rồi nhận lấy: “Cảm ơn”
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Không quấy rầy nữa, tôi đi trước đây. Chúc mừng tốt nghiệp nhé."
"Cảm ơn cậu."
Nhìn bóng lưng cậu ta đang xa dần, tôi có linh cảm rằng có thể chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.
Tôi mở túi ra, tìm thấy một bức tranh sơn dầu được đóng khung.
Giấy vẽ hơi ố vàng, khi nhìn thấy hoa văn trên tranh, tôi choáng váng rồi.
Tôi lẩm bẩm: “Hóa ra…là cậu”
Lớp học vẽ tranh thời tiểu học, Lâm Quân Trạch cũng tham gia.
Lúc đó cậu ta là một cậu bé ít nói và nhút nhát, ngồi bên cạnh tôi.
Một buổi chiều nọ, tôi bắt gặp cậu ta đang ngồi trên ghế lau nước mắ, tôi đến gần và hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Cậu lưỡng lự rồi nói: “Bức tranh mình vẽ xấu quá, nhưng hôm nay bố mẹ sẽ kiểm tra…”
Tôi nhìn bức tranh của cậu ta, cố nén ý cười, "Có gì to tác đâu chứ? Mình đưa bức tranh của mình cho cậu."
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn tôi ngơ ngác với đôi mắt đỏ hoe.
Tôi đưa bức tranh cho cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-mat-toi-toan-la-cau/3423989/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.