7.
Tôi ngồi trong thư viện, lật giở những trang toán cao cấp, cố gắng để hiểu những công thức này.
Nửa giờ sau, tôi vẫn ở trang đó.
Lúc này, tôi thậm chí còn không để ý rằng Lâm Quân Trạch đã đến, “Cậu đang học toán cao cấp à?”
Tôi bị giọng nói bất ngờ làm cho hết hồn: “Đúng vậy.”
“Xin lỗi nhé, doạ cậu sợ rồi.” Cậu ta nhẹ nhàng nói.
“Không sao đâu.” Tôi cười nhẹ.
“Có gì khó khăn sao, trông cậu có vẻ u ám.” Cậu ta nói.
“Có hơi khó.”
“Có phiền nếu tôi xem thử không?” Cậu ta hỏi.
Tôi bèn đưa nó cho cậu ta.
Cậu ta nhìn qua rồi bắt đầu ngồi xuống phân tích đề bài cho tôi.
Những ngón tay trắng và thon gầy của cậu ta di chuyển trên tờ giấy, cậu ta rất kiên nhẫn giải thích cho tôi.
Tôi chợt nhận ra, “Hoá ra là như vậy, để tôi thử làm câu này xem sao.”
Cậu ta nhìn khuôn mặt nghiêng của Hạ Đinh Vãn, búi tóc giản dị, có một sợi tóc vương, vẻ nghiêm túc làm bài của cô khiến cậu ta nhất thời thất thần.
“Là như này sao?” Tôi quay đầu nhìn cậu ta.
Cậu ta chỉnh lại kính và nói: “Ừ, cậu chỉ cần chú ý hơn một chút ở đây là được.”
Tôi nhìn đồng hồ, nói: “Sắp đến giờ phải đi rồi. Cảm ơn cậu rất nhiều vì ngày hôm nay.”
Tôi hơi ngừng lại, xấu hổ nói: “Ừm…sau này nếu có thời gian, có thể phiền cậu lại giảng cho tôi nữa không?”
Cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-mat-toi-toan-la-cau/3423980/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.