Một tiếng cầu xin nức nở này của Trương Mạn Đường đã khiến cho Trương Dạng hài lòng, động tác ở trên tay hắn cũng nới lỏng hơn rất nhiều, thay vào đó là sự vuốt ve dịu dàng, giống như là đang dỗ dành muốn giảm bớt đi cơn đau vừa rồi mà hắn gây ra trên người cậu.
Trương Mạn Đường mới chỉ cùng Trương Dạng làm tình một lần, không thể nào đoán được cách thức làm tình của hắn, chỉ biết là nếu như cậu không nghe lời hắn thì hắn sẽ càng thô bạo hơn, nếu như phối hợp theo sự chỉ dẫn của hắn thì sẽ dễ chịu rất nhiều.
Bởi vì Trương Mạn Đường không có cách nào có thể đối mặt được với hình ảnh lõa thể của bản thân trong gương, điều đó quá mức đối với cậu, khiến cho cậu luôn luôn có cảm giác lo lắng không thể tập trung, cũng không có cách nào thả lỏng được cơ thể, thế cho nên Trương Mạn Đường thử thấp giọng cầu xin hắn:
"Daddy... lên giường có được không?"
Không có tiếng đáp lại, chỉ có nụ hôn nóng bỏng rơi trên khắp gương mặt cậu cùng bàn tay to lớn nắm lấy phía dưới cậu vuốt ve. Trương Mạn Đường cảm nhận được phía sau mông mình có một vật thô lớn chọc thẳng tới, hình ảnh đêm ở trên gác xép kia lại tái hiện, cái cảm giác khi thứ đó tiến vào đưa đẩy, vô cùng trướng đau cũng vô cùng sảng khoái.
"Nếu như em muốn ở bên cạnh tôi thì phải thích ứng được những lúc như thế này... những lời bọn họ bàn tán về tôi đều không sai đâu"
Trương Mạn Đường nghe thấy được một giọng nói trầm khàn nam tính bên tai mình. Trương Dạng đang nhắc nhở cậu sao, hay là hắn muốn thông báo cho cậu biết vừa mới rồi cậu khiến cho hắn không hài lòng, thời gian của hai người sắp hết? Tịnh Kỳ nói người đàn ông này không nên yêu, Hâm Bằng nói hắn là người cuồng ngược đãi, Bạch Tử Du nói hắn luôn thích tìm kiếm những người mới dễ dạy dỗ, biết nghe lời, ngay cả Thái Tuấn cũng nói người đàn ông này không quen tình nhân quá lâu, rất dễ chán.
Trong đầu của Trương Mạn Đường lúc này xuất hiện rất nhiều những lời bàn tán về Trương Dạng, mọi lời nói kia giống như là muốn nhắc nhở cậu nên tránh xa người đàn ông này một chút. Nhưng tại thời điểm này hắn lại đứng ở bên cậu, nói cho cậu biết việc muốn ở bên cạnh hắn thì phải như thế nào. Trương Dạng là đang ngầm đồng ý cậu? Hay là muốn nói với cậu rằng hắn chuẩn bị chán cậu rồi.
Trương Mạn Đường cứ trôi dạt trong những mơ hồ của bản thân, đến khi bừng tỉnh thì đã phát hiện bản thân mình đang nằm ở trên giường, đầu ngón tay to lớn của Trương Dạng mang theo rất nhiều gel bôi trơn mát lạnh tiến vào cơ thể cậu:
"Ưm..."
Trương Dạng ngẩng đầu, trong ánh mắt thâm sâu như trời đêm của hắn không hề lộ ra một chút biểu cảm nào, hoặc có thể nói Trương Mạn Đường không có cách nào đọc ra được ý nghĩ trong đầu người đàn ông này.
Trương Dạng cúi đầu, hôn xuống đôi môi ngon ngọt như trái dâu tây kia của Trương Mạn Đường, đầu lưỡi hắn cố tình trêu đùa tiến vào khoang miệng cậu dây dưa, dù cho hắn biết người nọ đang cố muốn phối hợp đuổi theo tiết tấu của hắn nhưng hắn lại không cho cậu có cơ hội làm được điều đó, cún con của hắn phải nỗ lực nhiều hơn mới được.
"Một tháng không gặp mặt, rất nhớ tôi sao?" Trương Dạng hơi hơi buông tha cho đôi môi đáng thương bị hắn dày vò kia, giọng nói mang theo ngữ điệu trêu chọc hỏi.
Trương Mạn Đường vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn điêu luyện kia của Trương Dạng, nghe thấy được giọng điệu đã biết còn hỏi kia của hắn thì lại lâm vào hoang mang. Nếu như cậu nói thật với hắn rằng cậu rất nhớ hắn, rất muốn được nhìn thấy hắn, vậy thì hắn sẽ trêu chọc cậu như thế nào nữa đây, nhưng nếu như cậu nói không nhớ hắn thì mọi hành động vừa rồi đã là minh chứng cho sự nói dối của cậu rồi, người đàn ông này nhất định sẽ càng làm khó cậu ác liệt hơn.
"Ừm... nhớ"
Trương Dạng khẽ cười một tiếng, chậm rãi dùng hai ngón tay bên dưới khuếch trương nơi đó của Trương Mạn Đường:
"Nhớ cái gì ở tôi? Là nhớ gương mặt của tôi? Dáng người của tôi? Mùi hương của tôi? Hay là động tác của tôi đây?"
Giọng nói của của Trương Dạng vốn dĩ đã nam tính trầm thấp, thời điểm này cậu còn nghe ra được sự dịu dàng nơi hắn nữa. Cậu nhớ cái gì ở hắn đây, gương mặt với những đường nét góc cạnh? Dáng người cơ bắp cuồn cuộn? Mùi hương gỗ rất tự nhiên? Hay là sự thô bạo của hắn nhỉ? Cậu đều nhớ hết, bởi vì nếu như không có những thứ kia thì Trương Dạng sẽ không còn là Trương Dạng mà cậu thích nữa.
"Ừm... đều nhớ"
Trương Dạng nhìn cậu mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt sâu thẳm như bầu trời đen kia cũng có ý cười, hắn khẽ cúi đầu, mang đôi môi mình đặt ở bên tai cậu, hạ thấp giọng yêu thương:
"Tôi cũng nhớ em"
Trương Mạn Đường mở lớn hai mắt, lời nói kia là thật sự sao? Hay là hắn chỉ cố tình trêu chọc cậu thôi? Hay là hắn vốn dĩ đã rất có kinh nghiệm trong chuyện làm cho trái tim của những người như cậu rung động đập loạn đây?
Trương Dạng ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Trương Mạn Đường rất phong phú. Cũng chỉ có một câu như vậy đã khiến cho cún con được an ủi rồi sao? Không nghĩ tới cún con của hắn lại có thể là người dễ thỏa mãn như thế:
"Từ trước đến nay tôi chưa từng đến chỗ của người nào hết... chỉ có bọn họ chạy đến chỗ tôi mà thôi"
Trương Mạn Đường lại tiếp tục bị một lời nói của Trương Dạng công kích, đầu óc bay bổng đến chín tầng mây. Trương Dạng đã quen rất nhiều tình nhân nhưng hắn chưa từng chủ động đến chỗ người nào khác sao? Nếu như cẩn thận suy nghĩ lại một chút, một người đàn ông kiêu ngạo như kim chủ hẳn là sẽ không có khả năng làm điều đó thật. Nhưng mà nếu như điều đó là thật, chẳng phải cậu là người rất đặc biệt đối với hắn sao, hắn đã đi đến Liêu Ninh chỉ là vì để gặp cậu? Không cần biết lý do của hắn là gì, có phải do hắn bị cậu làm phiền bằng tin nhắn điện thoại quá nhiều hay không, hay là do hắn sớm đã có chủ đích từ trước, nhưng cho dù là như thế nào đi chăng nữa cũng không thể phủ nhận được chuyện hắn thật sự chỉ là vì cậu mà đến.
"Nhưng không thể ở lại đây quá lâu, ngày mai lúc 7 giờ tôi sẽ ra sân bay"
Đúng là Trương Dạng không thể ở lại nơi này quá lâu được, hắn rất bận rộn, sau khi kết thúc công việc vào ngày hôm nay đã lập tức lên máy bay đến Liêu Ninh, ngày mai hắn phải trở về trong chuyến bay sớm nhất để tiếp tục công việc. Thật ra lúc ngồi ở trên máy bay hắn đã phát hiện ra được sự ngu xuẩn này của mình rồi, trong giới giải trí này không hề hiếm những người có dáng vẻ giống Trương Mạn Đường, không có Trương Mạn Đường thì hắn cũng có thể tạm thời tìm người khác thay thế, nhưng mà hình ảnh của cậu đêm hôm đó xấu hổ do dự thật lâu mới nói ra được câu nói cầu xin hắn "Daddy, cầu xin anh đến thăm cún con đi" đã quấy nhiễu trong đầu hắn rất nhiều khiến cho hắn không thể tập trung được.
Ngày mai cũng là ngày quay cuối cùng của Thanh Xuân Tươi Đẹp, cậu chỉ có duy nhất một cảnh vào buổi sáng mà thôi, nếu như có thể quay nhanh một chút thì sẽ kịp giờ lên chuyến bay cùng với Trương Dạng trở về. Nhưng mà đoàn làm phim nói buổi tối sẽ có một bữa ăn chia tay, tuy rằng không bắt buộc nhưng cậu là người mới, chưa có lịch trình gì bận rộn cả mà bỏ về trước như thế cũng không nên. Trương Mạn Đường suy nghĩ một lúc, cuối cùng lên tiếng nói thế này:
"Em có thể về cùng anh hay không?"
Trương Dạng buồn cười, cún con này quả nhiên đã u mê hắn không lối thoát rồi, chuyện này lại càng khiến cho hắn thêm hài lòng hơn:
"Nếu như tôi nói không được, chắc em sẽ lại chạy theo máy bay của tôi mất"
Trương Mạn Đường nghe thấy lời nói trêu chọc kia của Trương Dạng thì a một tiếng, chuyện cậu bị hắn lừa gạt vừa rồi lại bị hắn nhắc lại, thật sự rất xấu hổ.
Trương Dạng đã làm giai đoạn chuẩn bị ổn thỏa, hắn nâng chân của Trương Mạn Đường đặt lên vai mình, đem phần nóng bỏng thô lớn kia tiến vào trong nơi chật hẹp ấm nóng của cậu.
Lần thứ hai cùng Trương Dạng phát sinh quan hệ, cậu đã không còn lóng ngóng tay chân như lần đầu nữa, cũng phóng túng bản thân hơn một chút, sẽ bật ra tiếng kêu rên khe khẽ khi không thể chịu đựng được, cũng chủ động gọi hắn hơn, không cần để cho hắn phải nhắc nhở nữa:
"Ừm... daddy"
Trương Dạng thoải mái, mạnh bạo nắm chặt eo của Trương Mạn Đường thúc vào thật nhanh sau mỗi tiếng daddy kia. Ừm, daddy sao? ở nhà hắn còn có một bé con đang đợi hắn tìm đầu bếp về làm bánh ngọt. Ở chỗ này lại có một bé con u mê sùng bái hắn. Trương Dạng nghĩ đến đây thì buồn cười, từ khi nào một người không muốn bị ràng buộc như hắn đã có hai đứa con rồi đây.
Trương Dạng ôm lấy Trương Mạn Đường gặm cắn cơ thể cậu, cũng chẳng biết chiếc vòng trên cổ cậu đã bị hắn tháo ra từ bao giờ, bây giờ bên cần cổ cậu lại truyền tới sự đau nhức ngứa ngáy. Trương Mạn Đường hơi hơi đẩy hắn ra một chút, khẽ thấp giọng cầu xin:
"Anh đừng cắn chỗ đó được không... ngày mai em còn phải quay phim"
Trương Dạng hừ một tiếng:
"Tôi biết, cho nên mới muốn cắn, còn muốn ngày mai em không được mặc áo cao cổ để che giấu... tôi muốn lúc xem bộ phim đó nhìn thấy dấu vết này trên người em"
Trương Mạn Đường lúng túng, kim chủ đang nói thật hay là nói đùa vậy? Người này lúc thật thật giả giả không thể nào mà phân biệt được, nhưng mà nếu như còn cắn nữa sẽ để lại dấu vết càng đậm hơn:
"Daddy... đừng cắn chỗ đó mà"
Cuối cùng Trương Dạng cũng chịu buông tha sau lời cầu xin mềm nhũn kia của Trương Mạn Đường. Hắn xoay người cậu lại, để cho cậu chổng mông lên cao, còn cố tình lấy chiếc vòng da kia đặt ở trước mặt cậu, mặt hình khắc ở trên đó rất giống với tư thế hiện tại của cậu và hắn. Người đàn ông ở phía sau mạnh tay vỗ vào mông thịt của cậu, khàn giọng nói:
"Cún con, thích nhất tư thế này có phải không?"
Trương Mạn Đường cũng không rõ tại vì sao Trương Dạng lại biết cậu thích nhất tư thế này nữa, hắn mới chỉ cùng cậu làm đến lần này là thứ hai mà thôi... a, kim chủ đúng là tay chơi lão làng mà.
Lý do mà Trương Mạn Đường thích nhất tư thế này là bởi vì cậu không cần phải nhìn thấy gương mặt của Trương Dạng. Trương Dạng luôn thích nói những lời xấu xa, lại thích làm ra tư thế xấu hổ, mỗi khi cậu xấu hổ thì sẽ lúng túng, khi đó hắn lại càng không bỏ qua cho cậu, cho nên chỉ có khi không nhìn thấy gương mặt hắn thì cậu mới có thể đỡ xấu hổ mà thôi. Còn nữa, cậu thích bị kim chủ đánh vào mông, thích cái cảm giác bàn tay to lớn kia dùng sức đánh xuống, không hề đau chút nào... chỉ cảm thấy phấn khích mà thôi. Trương Mạn Đường vừa nghĩ đến đây lại nhịn không được đỏ ửng cả mặt, hình như cậu đúng là máu M rồi, là kiểu người thích bị ngược đãi a.
Bởi vì ngày mai hai người đều có chuyện cần thức dậy sớm cho nên sẽ không thể phóng túng như lần đầu, Trương Dạng chỉ cùng cậu dây dưa khoảng hai tiếng đồng hồ thì buông tha cho cậu. Lần này cậu không bị hắn làm cho bất tỉnh nữa, còn có thể nằm ở trong lồng ngực rắn chắc của hắn nói chuyện một chút:
"Hôm nay đến đây, Tiểu Tu đã đòi đi cùng"
Trương Mạn Đường hả một tiếng, có phải là nhóc con tóc vàng chui vào phòng vệ sinh công cộng rồi nói cậu nhớ cài cửa lại. Trương Dạng đã nói với nhóc con rằng hắn đến Liêu Ninh thăm cậu sao, không biết trong lòng nhóc con đó sẽ có cảm giác như thế nào đây? Buồn bực, giận dỗi hắn hay là căm ghét cậu vì đã cướp ba của nhóc con?
Trương Dạng lại hỏi cậu:
"Em có biết làm bánh không?"
Câu hỏi này của Trương Dạng khiến cho cậu lại càng khó hiểu hơn, tại sao đột nhiên lại hỏi cậu có biết làm bánh hay không, hay là hắn thích ăn bánh? Kim chủ muốn nói sở thích của hắn cho cậu biết hay sao, thật may khi nấu ăn không phải là thứ quá khó đối với cậu:
"Em có thể làm được những loại bánh không quá phức tạp".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]