Buổi tối ngày hôm đó, Trương Mạn Đường đã đợi Trương Dạng thật lâu, mãi cho đến hơn mười một giờ đêm thì cánh cửa phòng ngủ mới mở ra. Trương Dạng không mang quá nhiều cảm xúc trên gương mặt, khiến cho Trương Mạn Đường ngồi ở trên giường nửa lời cũng không thể nói.
Trương Dạng xoay người đi về phía giường lớn, vừa ngồi lên giường đã chậm rãi hôn lấy cần cổ của cậu, bàn tay to lớn kia của hắn đưa vào bên trong vạt áo choàng tắm của cậu vuốt ve khắp mọi nơi.
Trương Mạn Đường hơi bất ngờ, không nghĩ tới Trương Dạng lại đột nhiên tiến đến ôm hôm cậu như thế. Cậu thật sự không biết trong đầu người đàn ông này đang nghĩ cái gì nữa, chẳng phải vừa rồi hắn còn tức giận với cậu sao, bây giờ lại làm như không có chuyện gì cả.
Trương Mạn Đường mang theo suy nghĩ mông lung của mình cho nên không có cách nào tập trung đáp lại Trương Dạng được. Có lẽ Trương Dạng cũng nhận ra điều này nên mới hơi dừng lại động tác một chút, khàn giọng hỏi cậu:
"Em đang nghĩ cái gì?"
Trương Mạn Đường giật mình hả một tiếng, vốn định hỏi hắn những khúc mắc trong lòng mình, nhưng cậu nghĩ lại có lẽ nếu như mình hỏi quá nhiều, rất có thể Trương Dạng sẽ cảm thấy cậu phiền phức, vì vậy cậu chỉ lắc đầu im lặng mà thôi.
Trương Dạng đẩy Trương Mạn Đường nằm xuống giường, đưa tay kéo chiếc dây của áo choàng tắm bên eo cậu. Động tác chậm rãi, vô cùng ôn nhu mà đè lên cậu, cúi đầu hôn lên gương mặt cậu. Những nụ hôn nóng bỏng vụn vặt mang theo tia dịu dàng, khiến cho cõi lòng cậu cũng cảm thấy như bản thân như đang được vỗ về.
Trương Dạng tạm thời rời khỏi người của Trương Mạn Đường, hắn cởi quần áo trên người mình ném xuống giường rồi lại nhanh chóng đè ở trên người cậu. Da thịt trần trụi của hai người dính chặt vào nhau, độ nóng cứng của vật nam tính kia cũng cọ trên người cậu thật rõ ràng.
Cậu nhận ra một điều, Trương Dạng rất thích gặm cắn cần cổ của cậu, đôi khi lại thích ngậm lấy vành tai cậu, mà trùng hợp đây lại chính là hai điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể cậu, chỉ cần mỗi khi hắn chạm vào là cả người cậu đã bị mất đi sự phản kháng mà run rẩy rồi.
"Tôi không thích người khác lén lút kiểm tra điện thoại của mình... em hiểu không?" Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, là thật sự muốn nói cho cậu hiểu, chứ không mang theo ngữ điệu lạnh lẽo cảnh cáo như vừa rồi. Cậu cảm nhận được rất rõ điều đó.
"Em không cố ý... sau này em sẽ không tự ý chạm vào điện thoại của anh" Trương Mạn Đường thấp giọng trả lời, cậu cảm giác bản thân mình có chút bất lực.
Trương Dạng đặt rất nhiều nụ hôn rơi trên vầng trán cậu, hơi thở của hắn nóng rực gấp gáp nhưng những nụ hôn kia thì trái ngược hoàn toàn, vẫn thật ôn nhu và dịu dàng:
"Điện thoại của tôi có cài mật khẩu, em có muốn lén mở cũng không được, nếu như em muốn biết thứ gì đó, có thể trực tiếp đi hỏi tôi... vấn đề nào tôi có thể nói thì tôi sẽ trả lời, còn cái nào không, thì em cũng đừng nên hỏi lại lần thứ hai. Tôi là người không thích bị người khác kiểm soát, em có hiểu không?"
Trương Dạng nói nếu như cậu có gì muốn hỏi thì có thể hỏi hắn, nhưng chỉ nên hỏi một lần, vậy cậu có nên hỏi chuyện của Hạ Tử Mạch hay không, câu có rất nhiều câu hỏi về người này muốn hỏi hắn.
Trương Dạng cúi đầu hôn lên đôi môi cậu, đầu lưỡi của hắn luồn vào bên trong khoang miệng cậu, động tác rất chậm rãi, hiếm khi hắn chịu để cho đầu lưỡi cậu phối hợp theo kịp hắn như thế này. Lần đầu tiên hắn dịu dàng hôn cậu, chịu để cho cậu theo kịp tiết tấu của hắn, hình như là buổi sáng ngày hôm đó tại Liêu Ninh, trước khi hắn lên sân bay có đến chỗ đoàn làm phim tìm cậu. Lần thứ hai chính là lần này. Cậu có một cảm giác, khi nào Trương Dạng muốn dỗ dành cậu đều sẽ dùng nụ hôn dịu dàng chậm rãi như thế này để hôn cậu, có phải hắn cảm thấy bản thân mình có lỗi hay không?
Trương Mạn Đường vòng tay ôm lấy eo của Trương Dạng, bàn tay cậu ở phía sau lưng hắn vuốt ve nhịp nhàng, đầu lưỡi cậu cũng nhân cơ hội hiếm khi Trương Dạng chịu nhẹ nhàng như vậy mà đáp lại nụ hôn của hắn thật lâu. Mãi cho đến khi cậu cảm thấy thật khó thở vì thiếu dưỡng khí thì Trương Dạng mới chậm rãi buông cậu ra, trong đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm kia của hắn, cậu nhìn thấy được hình ảnh của bản thân trong đó, phảng phất giống như tại thời điểm này trong thế giới của hắn chỉ tồn tại mỗi mình cậu mà thôi.
Trương Mạn Đường suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng quyết định mang những khúc mắc trong lòng mình hỏi ra:
"Chị Tịnh Kỳ nói với em về người tên Hạ Tử Mạch, cậu ấy là con lai nên rất đẹp vì thế được anh rất quan tâm"
Trương Dạng hôn vào bên má của Trương Mạn Đường:
"Em cũng rất đẹp"
Bây giờ Trương Dạng đang khen cậu đẹp, nếu như là trước đây thì cậu nhất định sẽ rất vui vẻ, trái tim trong lồng ngực còn đập loạn khó mà bình thường lại, nhưng lúc này chẳng hiểu sao cậu lại không có chút cảm giác vui vẻ nào.
Trương Dạng nhẹ nhàng hôn lên bên tai cậu, khàn giọng nói thêm:
"Cậu ta là người Tân Cương, nên bị người khác nhầm tưởng là con lai"
Suy nghĩ trong lúc này của Trương Mạn Đường là người Tân Cương luôn có vẻ ngoài rất đặc biệt, những người nổi tiếng xuất thân từ Tân Cương đều là người có gương mặt rất lai tây mới mẻ, chẳng trách Trương Dạng lại quan tâm đến Hạ Tử Mạch đến như vậy, còn giúp cho cậu ta đóng chính trong bộ phim của Chung Sở Phi.
Trương Dạng đột nhiên dừng lại động tác hôn, hắn xuống khỏi người của Trương Mạn Đường, nghiêng người, kéo cậu ôm vào trong lòng:
"Quản lý của em còn nói với em chuyện gì về cậu ta?"
Trương Mạn Đường được ôm vào trong lòng như vậy cũng thấy thật bất ngờ, cậu có thể cảm nhận được trái tim đang đập bình ổn kia của Trương Dạng thật gần:
"Anh từng giúp cậu ấy có được vai chính trong phim của đạo diễn Chung Sở Phi sao?"
Trương Dạng nhàn nhạt đáp:
"Cũng không hẳn. Chung Sở Phi là ông chú họ hàng xa bên nhà ngoại của tôi, lần đó cậu ta biết được mối quan hệ đó của tôi và Chung Sở Phi cho nên mới muốn tôi đưa cậu ta đi casting. Tôi là người không thích chờ đợi, nên mới nói ông ấy cho cậu ta casting trước. Quá trình casting sau đó như thế nào thì tôi không can thiệp"
Trương Mạn Đường hiểu ra, thì ra mọi chuyện là như vậy. Trương Dạng chẳng qua chỉ là thuận tiện ra tay, cũng không phải là bỏ nhiều tâm sức giúp cho Hạ Tử Mạch có vai nam chính như cậu đã nghĩ.
"Nếu như em muốn có vai diễn trong phim của ông ấy, tôi sẽ đi nói với ông ấy một tiếng"
Trương Mạn Đường giật mình, được đóng trong phim của Chung Sở Phim đều phải là người có kinh nghiệm diễn xuất lâu năm, cậu tự cảm thấy bản thân không đủ năng lực cho nên không muốn tham gia. Hơn nữa người giới thiệu cậu lại là Trương Dạng, nếu như cậu diễn không tốt sẽ làm mất mặt của hắn:
"Không được, Chung đạo trước nay đều lựa chọn diễn viên rất khắt khe, tuy rằng em rất muốn một lần được tham gia vào đoàn làm phim của ông ấy, nhưng mà em muốn tự mình đạt được"
Trương Dạng khẽ mỉm cười, cúi đầu xuống hôn lên tóc của Trương Mạn Đường:
"Nhớ kỹ, cậu ta là tôi tiện đường giúp đỡ, còn em là tôi chân chính muốn giúp, có hiểu không?"
Trương Mạn Đường vừa nghe thấy lời nói kia, trái tim trong lồng ngực cậu lại đập loạn liên hồi. Hạ Tử Mạch là do Trương Dạng tiện đường giúp đỡ, còn cậu là do hắn chân chính muốn giúp đỡ, lời này do tư hắn nói ra chứ không phải là cậu tự mình ảo tưởng. Kim chủ thật sự là người rất ngọt ngào.
Trương Dạng đưa tay nâng cằm của Trương Mạn Đường lên đối diện với mình, bây giờ trong đôi mắt của hắn đang ẩn chứa tia dục vọng vô hình:
"Em còn gì muốn hỏi nữa không?"
Trương Mạn Đường vẫn còn điều muốn hỏi, nhưng lại e sợ bản thân sẽ hỏi vào những thứ đại kỵ đối với Trương Dạng, thế cho nên cậu im lặng một chút, chủ động dâng lên đôi môi của mình cho hắn rồi mới dám hỏi:
"Anh còn giữ quan hệ với Hạ Tử Mạch không?"
Trương Dạng im lặng nhìn chằm chằm Trương Mạn Đường, Trương Mạn Đường bắt đầu lo lắng, có phải bản thân cậu hỏi ra câu này sẽ bị coi là muốn giám sát hắn hay không đây. Trương Mạn Đường vội cúi đầu, trốn tránh ở trong lồng ngực của Trương Dạng:
"Xin lỗi, em không nên nhiều chuyện, anh không cần trả lời cũng được"
Trương Dạng khàn giọng:
"Từ trước đến này chưa có bất cứ tình nhân nào được phép đến nhà của tôi, ngủ ở trên giường của tôi, nói chuyện với con trai của tôi... ngoại trừ em, em hiểu không?"
Trương Mạn Đường vốn tưởng rằng mình sẽ được đón nhận một trận gió rét từ Trương Dạng, không nghĩ tới lúc này lại là một mảng ấm áp giống như được sưởi ấm từ ánh mặt trời. Từ trước đến này không có ai tới căn nhà này, không có ai ngủ ở trên chiếc giường này, cũng không có ai có thể nói chuyện với Trương Tu ngoại trừ cậu sao? Như vậy biểu hiện cho việc cậu rất đặc biệt với hắn sao? Có phải lãng tử muốn quay đầu rồi?
Trương Mạn Đường ngượng ngùng đáp lại, trong lòng cậu lúc này rất hạnh phúc, giống như bị Trương Dạng nâng lên chín tầng mây vậy:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]