Trương Dạng tiến lên một bước, vòng tay nắm lấy eo của Trương Mạn Đường kéo về phía mình, bàn tay to lớn của hắn làm động tác quen thuộc nâng lấy cằm của cậu, giây tiếp theo trên môi cậu đã bắt đầu truyền tới cảm giác cắn xé ân ẩn đau.
Nụ hôn tức giận của Trương Dạng dày vò đôi môi mỏng của cậu, đầu lưỡi của hắn tiến quân thần tốc vào khoang miệng cậu, tham lam mút lấy mọi thứ bên trong. Bàn tay to lớn kia cũng không chịu yên phận, vòng xuống phía dưới xoa nắn mông cậu.
Trương Mạn Đường không có thời gian phản kháng, cố gắng hứng chịu cơn thịnh nộ kia của Trương Dạng, giữa trán cậu xuất hiện ba vệt nhăn lại vì nhíu mày liên tục. Đến khi Trương Dạng chịu buông tha cho cậu thì cậu bắt đầu hổn hển hô hấp không thông.
Trương Dạng nhìn chằm chằm Trương Mạn Đường, bên tai hắn nghe thấy tiếng thở dốc hỗn loạn, một là của Nhậm Tử Sâm, một là của người cho dù có bị hắn làm đau cũng không có nửa điểm phản kháng.
Trương Dạng thích dáng vẻ bị mình bắt nạt này của Trương Mạn Đường, hắn ôm lấy eo cậu, kéo cậu vào trong lồng ngực của hắn, nhẹ giọng hỏi:
"Tại sao lại để bọn họ vào phòng tôi?"
Trương Mạn Đường đáp lời:
"Em luôn ở trong phòng của Tiểu Tu, vừa rồi mới lên đây thì..."
Trương Dạng lại nói:
"Em có thể vào bên trong lớn tiếng đuổi bọn họ ra, căn nhà này cũng là của em, bọn họ chỉ đến làm khách. Hay là em biến thái, thích ở bên ngoài nghe trộm ba tôi và đối tượng cũ của tôi hành sự?"
Trương Mạn Đường vội vã lắc đầu:
"Em không có, em chỉ là..."
Trương Dạng khàn giọng, cúi thấp đầu xuống gương mặt của Trương Mạn Đường, sống mũi cao cao của hắn chạm vào chóp mũi cậu, khi hắn nói luôn có thứ gì đó vô hình càn quấy tâm hồn cậu:
"Nếu như em thật sự muốn như vậy, sau này tôi sẽ ghi hình lại tất cả quá trình của chúng ta... tiếng rên rỉ của em kích thích hơn tất cả"
Gò má ửng hồng vì lời nói trêu chọc của Trương Dạng, Trương Mạn Đường không có đường trốn chạy, cứ như vậy bị người đàn ông xấu xa kia xoay vòng, trêu đùa nội tâm vốn dĩ trong sáng của mình.
Không đợi cho cậu định thần lại mọi thứ thì Trương Dạng đã chậm rãi buông cậu ra, hắn đứng thẳng nhìn cậu rồi nói:
"Đi thôi, tôi không muốn phải đứng ở bên ngoài phòng của mình chờ người khác làm xong thì mới vào"
Trong mắt của Trương Mạn Đường, Trương Dạng luôn là một người đàn ông bản lĩnh, những hành động của hắn đều vô cùng quyết đoán, từ động tác đẩy ra cánh cửa kia, đến bước chân không hề do dự một chút nào tiến vào trong đã làm cho cậu khâm phục và bất ngờ rất nhiều.
Trương Mạn Đường theo Trương Dạng tiến vào trong, vừa vào cậu đã thấy áo vest của Trương Đạo nằm ở dưới sàn, đằng sau tấm rèm mỏng mảnh gần như trong suốt kia là hai bóng dáng đang không ngừng chuyển động mãnh liệt. Trương Mạn Đường không dám tiếp tục nhìn, hướng mắt nhìn qua chỗ khác.
Trương Dạng không tiến đến kéo tấm rèm kia ra, hắn đứng ở đó nhàn nhạt nói:
"Ba à, chẳng lẽ ba không biết đây là phòng của tôi sao?"
Một giọng nam tính tiêu chuẩn của đàn ông thủ đô cất lên, lập tức có thể chấm dứt được tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc ở phía sau tấm rèm kia. Trương Mạn Đường không còn nghe thấy tiếng da thịt va chạm khiến cho người ta phải đỏ mặt nữa. Giây sau chỉ còn nghe được tiếng khóc thút thít mềm yếu cùng tiếng quần áo cọ sát, có lẽ người bên trong đang chỉnh lại trang phục.
Quả nhiên rất nhanh sau đó, Trương Đạo mang theo dáng vẻ đường hoàng chỉnh tề bước ra. Hai người đàn ông đứng đối diện có chiều cao tương tự nhau, dáng người cũng cao lớn đến như vậy, ngay cả đường nét trên gương mặt cũng giống nhau đến bảy tám phần.
Trương Đạo liếc nhìn qua Trương Mạn Đường vài giây rồi lại cười ha ha nói với Trương Dạng:
"Có biết, chỉ là cậu bé kia biết cách câu dẫn người khác quá, con trai hẳn là sẽ không nhỏ mọn cho ba mượn tạm phòng đâu"
Trương Dạng cũng khẽ cười đáp lại:
"Không nhỏ mọn, chỉ là ba và thứ rác rưởi kia ở trong phòng tôi có phải hơi lâu quá rồi, tôi trở về lại phát hiện ra em ấy cứ đứng ở bên ngoài không dám vào trong"
Trương Dạng nói đến đây thì lại vòng tay khoác lấy eo của Trương Mạn Đường, ánh mắt không chút e sợ nhìn thẳng vào mắt Trương Đạo.
Trương Đạo à một tiếng, nhìn Trương Mạn Đường hỏi:
"Tại sao cậu không vào đi? Lần sau như vậy thì cậu cứ vào nhắc nhở một tiếng là được"
Trương Mạn Đường không phải là người có thể vững tinh thần được như hai ba con Trương Dạng, trước tình huống khó xử như thế, cậu ngay cả một phần bản lĩnh của hắn cũng không có, làm sao mà dám tiến vào nhắc nhở cơ chứ.
"Ba nhớ mua trả lại tôi những thứ đã chạm vào, tôi không muốn dùng những thứ đã bị bẩn"
Trương Đạo gật đầu sảng khoái đáp:
"Không thành vấn đề"
Nói rồi Trương Dạng lại lên tiếng:
"Còn có nhanh một chút giúp tôi mang thứ rác rưởi ra khỏi phòng, tôi bị dị ứng với những thứ không sạch sẽ"
Trương Mạn Đường đều nghe lọt vào tai những lời nói kia của Trương Dạng, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Trương Dạng nói ra những lời có sức sát thương cao đến như vậy. Từ trước đến nay hắn luôn có cách nói chuyện không nể nang như vậy hay sao? Là chỉ đối với Nhậm Tử Sâm mới như vậy, hay là do hắn chỉ nói những lời nhẹ nhàng với cậu nên hôm nay cậu nghe được mới cảm thấy bất ngờ.
Trương Mạn Đường nghe thấy được tiếng khóc nức nở càng ngày càng lớn, Nhậm Tử Sâm đã mặc lại quần áo chỉnh tề, mái tóc hơi hỗn loạn, gương mặt nhỏ nhắn của cậu ta toàn là nước mắt. Cậu ta chạy tới trước mặt của Trương Dạng mà ôm mặt khóc nức nở, giọng nói nghẹn ngào giải thích:
"Hu hu, Trương Dạng... là ba của anh cưỡng ép em"
Trương Mạn Đường im lặng suy nghĩ, là thật sự cưỡng ép hay sao, cậu đã nghe thấy hết những lời của Nhậm Tử Sâm ở bên ngoài, cậu ta không những thống khoái mà còn hèn mọn cầu xin Trương Đạo tiến vào.
Trương Dạng vẫn thẳng lưng đứng ở đó, không hề có một chút gợn sóng nào xuất hiện trên gương mặt:
"Cậu tự chủ động hay là bị cưỡng ép thì cũng không liên quan gì đến tối, chỉ là tôi cảm thấy đầu óc của cậu không biết có vấn đề gì hay không? Đây là phòng ngủ của tôi, cậu lại có thể ngang nhiên ở trong này chổng mông nghênh đón ba tôi sao?"
Nhậm Tử Sâm lắc đầu, lời nói cũng bắt đầu hơi loạn:
"Em không biết, không biết đây là phòng ngủ của anh. Là ông ấy cưỡng ép em, là ông ấy, tất cả đều do ông ấy"
Trương Dạng cười lạnh:
"Nhậm Tử Sâm, mắt cậu có vấn đề rồi hay là do trí não của cậu không phát triển. Lúc cậu làm tình thì mở mắt hay nhắm mắt, không nhìn thấy được nơi đó có treo tấm ảnh của ai sao?"
Nhậm Tử Sâm bước đến phía trước, nắm lấy cổ tay của Trương Dạng:
"Trương Dạng, anh nghe em giải thích có được không, chuyển không phải như anh nghĩ. Ông ta... ông ta chưa có làm gì em cả"
Trương Dạng không thu tay lại, hắn đưa mắt nhìn xuống dưới, nụ cười trên gương mặt xuất hiện, trong ánh mắt kia là một màn chán ghét khinh bỉ:
"Hay là cậu tự nhìn lại trên mặt cậu có dính cái gì đi"
Trương Mạn Đường có thấy trên mặt Nhậm Tử Sâm có dính một thứ không mấy sạch sẽ, lại thấy được cậu ta đang nắm tay của Trương Dạng. Cậu cảm thấy Trương Dạng là người rất cao quý, rất sạch sẽ, cậu không muốn hắn bị người khác làm cho dính bẩn, thế cho nên bất giác giống như bị thứ gì đó sai khiến, vươn tay về phía trước gỡ tay hai người họ ra. Hành động này cũng khiến cho Trương Dạng bất ngờ, mà Nhậm Tử Sâm không có phòng bị từ trước, rất nhanh đã bị tách ra dễ dàng.
Sau khi làm xong chuyện kia, Trương Mạn Đường mới giật mình phát hiện ra mình đã làm ra một chuyện hơi lớn mật, cậu ngước mắt phát hiện ra Trương Dạng đang nhìn mình, ánh mắt kia của hắn luôn khó đoán, cậu vội vã cúi đầu né tránh, mím mím môi muốn giải thích:
"Trương Dạng, em... em sợ anh bị bẩn"
Đây là lời nói thật lòng của cậu chứ không hề có ý đá xéo Nhậm Tử Sâm, hơn nữa khi cậu nói ra lời này cũng chỉ quan tâm đến một mình tâm trạng của Trương Dạng, những người khác đều không tồn tại trong suy nghĩ của cậu. Cậu không quan tâm bọn họ sẽ thế nào, sẽ vì lời nói của mình làm cho tổn thương hay tức giận, cậu chỉ quan tâm đến suy nghĩ và cảm nhận của Trương Dạng mà thôi.
Trương Dạng không đáp lời của Trương Mạn Đường, hắn ngẩng đầu lên nhìn người nãy giờ luôn đứng im lặng xem kịch vui, ánh mắt trầm xuống nói:
"Ba giúp tôi mang thứ rác rưởi này ra khỏi phòng đi, vừa rồi có lẽ hai người còn chưa làm xong chuyện thì phải..."
Lời nói ẩn ý của Trương Dạng giống như một mũi dao xoáy sâu vào trái tim của Nhậm Tử Sâm, hắn không quan tâm đến cậu, còn muốn đưa cậu cho người khác. Nhậm Tử Sâm vốn định tiến tới nắm lấy tay của Trương Dạng thì đã nhanh chóng bị Trương Đạo nhanh hơn một bước, mạnh mẽ kéo lấy cổ tay của cậu ta ra khỏi phòng.
Hai người kia rời đi, trả lại được sự bình yên cho căn phòng. Trương Dạng vẫn im lặng nãy giờ, hắn không có hành động gì tiếp theo, chỉ như vậy đứng ở đó quan sát cậu chằm chằm. Trương Mạn Đường bị cặp mắt kia nhìn tới nóng rực, cậu đưa tay chạm tới áo khoác ngoài của hắn, lảng tránh đến chuyện khác:
"Anh có muốn đi tắm hay không? Hay là để em vào chuẩn bị nước tắm"
Trương Dạng hỏi:
"Vừa rồi em ở ngoài đã nghe được những gì?"
Nghe được cái gì sao? Trương Dạng rốt cuộc muốn biết chuyện gì? Cậu không nghe được cái gì quan trọng hết, chỉ là nghe thấy những lời nói hứng tình của bọn họ mà thôi. Trương Đạo gọi Nhậm Tử Sâm là chó cái, từ ngữ này khiến cho cậu cảm thấy thật hèn mọn, ngữ điệu rất khinh thường, không giống như Trương Dạng gọi cậu là cún con, cậu nghe sao cũng thấy rất cưng chiều.
"Em... không nghe thấy gì cả..."
Trương Mạn Đường nói tới đây thì phát hiện ra sắc mặt của Trương Dạng không được tốt, cậu vội vã nói thêm:
"Không có chuyện gì quan trọng... chỉ toàn là những từ ngữ không hay cho lắm"
Trương Dạng à một tiếng:
"Không hay sao? Tôi ở trên giường hình như cũng sẽ nói những lời tương tự, thì ra Tiểu Đường Tử là có suy nghĩ này"
Trương Mạn Đường nghe thấy thế thì hơi gấp gáp, nhanh chóng lắc đầu giải thích:
"Không phải, những lời đó anh nói thì sẽ khác... em... em rất thích nghe"
Trương Dạng hỏi:
"Cho nên mới đứng ở ngoài chăm chú lắng nghe như vậy, tôi trở về từ lúc nào em cũng không biết?"
Trương Mạn Đường gấp đến độ hơi loạn lên:
"Không phải như vậy, ý của em là em chỉ thích nghe anh nói, những người khác đều khó nghe"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]