Chương trước
Chương sau
Về vụ việc liên quan đến Trương Tu trong buổi công chiếu Thanh Xuân Tươi Đẹp, Trương Mạn Đường thống nhất với Tịnh Kỳ sẽ không lên tiếng đăng bất cứ bài đính chính nào. Phía Trình thị ra tay cũng nhanh gọn, lập tức đóng băng toàn bộ những bài viết xuyên tạc của ngày hôm sau, các blogger nổi tiếng cũng không đề cập đến nữa, có điều dân cư mạng có cả trăm nghìn người, muốn cấm các anh hùng bàn phím là điều không có khả năng cho nên khi những hình ảnh đầu tiên của Tu Chân Huyền Ảo vừa lên sóng thì fan nhà của hai nam chính đã nổ ra một cuộc nội chiến, mà vấn đề chí mạng của Trương Mạn Đường ngoài chuyện có con trai ra thì không còn cái gì nữa, chính vì thế một lần nữa từ khóa Trương Mạn Đường có con trai lại lên hotsearch.

Tịnh Kỳ tức giận ngồi ở đối diện Trương Mạn Đường.

"Tiểu Đường, cậu đã xem tin tức trên mạng chưa? Hạ Tử Mạch đang muốn thị uy với cậu ngay từ đầu mà."

Trương Mạn Đường cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, bây giờ cậu không có tâm trí nào để ý đến chuyện bàn tán sôi nổi liên quan đến mình nữa, ngày hôm qua lúc xuống máy bay cậu đã nhắn một tin cho Trương Dạng, sáng nay cũng nhắn một tin, vừa rồi cũng lại nhắn nhưng không nhận được phản hồi gì từ hắn, cậu đang lo lắng Trương Dạng thật sự sẽ chỉ gọi cho cậu một tuần một lần.

Tịnh Kỳ nhíu mày, cô không thấy Trương Mạn Đường đáp lại mình thì nghiêng đầu nhìn về phía cậu, muốn xem xem cậu đang xem cái gì trên điện thoại. Mắt thấy tin nhắn trên điện thoại của Trương Mạn Đường hiển thị một loạt tin nhắn gửi đi nhưng không có tin phản hồi, cô vừa thấy đã biết tâm tư nhỏ của Trương Mạn Đường lúc này đã sớm trôi dạt ở trên người vị tay chơi lão làng nào đó rồi.

"Tiểu Đường, cậu có nghe thấy chị nói không vậy?"

Trương Mạn Đường giật mình ngẩng đầu nhìn gương mặt đăm chiêu của Tịnh Kỳ.

"Chị Tịnh Kỳ, vừa rồi chị nói gì thế?"

Tịnh Kỳ bất lực ngồi tựa vào thành ghế sô pha phía sau.

"Chị nói là Hạ Tử Mạch đang muốn thị uy với cậu ngay từ đầu, cậu có muốn làm cái gì đó hay không?"

Trương Mạn Đường là người tránh được rắc rối thì sẽ tránh, mà chuyện đi gây chuyện với Hạ Tử Mạch kia cậu cũng không muốn làm.

"Bỏ đi chị Tịnh Kỳ, chúng ta làm chuyện của chúng ta cho tốt thì cậu ta cũng sẽ không gây khó dễ được."

Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm Trương Mạn Đường, cô cũng không biết tại sao Trương Mạn Đường có thể lấy lòng Trương Dạng được, chẳng lẽ người đàn ông kia thật sự thích kiểu người trong sáng ngây ngô như vậy.

"Tiểu Đường, chị có điều này muốn hỏi cậu, Trương tổng nói rằng khi đến đây thì cậu không được gây chuyện với Hạ Tử Mạch hả?"

Trương Mạn Đường nhíu mày.



"Sao chị lại hỏi như vậy, Trương tổng không nói gì liên quan đến cậu ấy cả."

Tịnh Kỳ im lặng một hồi lâu rồi lại hỏi tiếp.

"Vậy Trương tổng có nói gì với cậu không?"

Trương Mạn Đường trầm mặc hồi lâu, Trương Dạng nói với cậu rằng đừng mơ hắn sẽ đến tham ban.

"Ngài ấy nói rằng... sẽ không đến tham ban."

Tịnh Kỳ lắc đầu.

"Như vậy không ổn đâu, có khi nào Trương tổng vẫn còn qua lại với Hạ Tử Mạch, nếu không tại vì sao vừa vào đoàn phim thì cậu ta đã muốn chỉnh đốn cậu, cậu ta chỉ là một diễn viên nhỏ mà thôi, không sợ cậu đi nói với Trương tổng chuyện cậu ta gây khó dễ cậu thì sự nghiệp của cậu ta sẽ không còn hay sao, hơn nữa Trương tổng còn nói sẽ không đến tham ban."

Trương Mạn Đường cầm chiếc điện thoại Lamborghini ở trong tay, tâm trạng hơi ngổn ngang, Tịnh Kỳ lại nói như thế càng khiến cho cậu không mấy thoải mái nhưng cậu vẫn đáp lại thế này.

"Ngài ấy nói rằng sẽ không mặc lại chiếc áo cũ."

Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm Trương Mạn Đường rồi lại nhìn điện thoại ở trong tay cậu, nâng giọng hỏi một câu.

"Vậy sao chị thấy cậu gửi nhiều tin nhắn cho Trương tổng như vậy cũng không thấy ngài ấy có phản hồi gì."

Trương Mạn Đường lắc đầu.

"Chỉ là do công việc bên đó rất bận rộn, hơn nữa Trương tổng nói rằng mỗi cuối tuần sẽ gọi điện cho em."

Tịnh Kỳ thở dài một hơi:

"Cậu tin hả? Chị đây sẽ không tin đâu, người như Trương tổng luôn có rất nhiều người xếp hàng đợi leo lên giường ngài ấy, không biết chừng trong lúc em đi quay phim thì ngài ấy sớm đã tìm được đối tượng khác rồi"

Tịnh Kỳ nói không sai, người xuất sắc như Trương Dạng sẽ không thiếu tình nhân tình nguyện dâng hiến, mà cậu thì lại ở quá xa không biết tình hình bên đó như thế nào, mà có biết thì cũng sẽ không giải quyết được chuyện gì cả.

"Vậy... ý của chị là gì?"

Tịnh Kỳ nghiêm túc nhìn Trương Mạn Đường.

"Ý của chị là nhân lúc em vẫn còn mang cái danh hiệu là người của Trương tổng thì nên triệt để vận dụng hết đi. Em không đi vô cớ gây chuyện với ta nhưng nếu như người ta đã chủ động làm khó dễ em trước, em cũng nên phải phản công một chút chứ, em đang có Trương tổng chống lưng mà."

Trương Mạn Đường im lặng không nói, Tịnh Kỳ vỗ vỗ vào vai của Trương Mạn Đường, nhẹ giọng nhắc nhở.

"Với cả đừng lúc nào cũng chờ đợi Trương tổng nữa, em có thể để cho ngài ấy chủ động tìm đến em mà, chỉ có như vậy thì em mới có thể giữ chân ngài ấy lâu được. Chị có một người bạn là bậc thầy trong lĩnh vực này, để khi nào chị nói cậu ấy truyền dạy lại nói em."

Tịnh Kỳ đứng dậy muốn rời đi, đúng lúc này Trương Mạn Đường đã ngay lập tức nói lớn.



"Chi bằng hôm nay đi."

Tịnh Kỳ giật mình, quay lại phía sau nhìn Trương Mạn Đường giống như là không tin vào mắt mình, người lúc nào cũng điềm tĩnh như cậu lại đột nhiên gấp gáp như thế.

"Có vội quá không, cậu vừa mới quay phim xong, không thấy mệt à?"

Trương Mạn Đường xấu hổ thoáng đỏ mặt, cậu né tránh ánh mắt nghi ngờ kia của Tịnh Kỳ:

"Chằng phải chị cũng nói nên biết tận dụng thời gian sao, không biết chừng lúc em ở bên này thì đã có rất nhiều người xếp hàng đợi leo lên giường ngài ấy rồi."

Tịnh Kỳ gật đầu cười khổ, xem ra điểm yếu của Trương Mạn Đường là Trương Dạng, chỉ cần nhắc đến tên người đàn ông kia là có thể khơi gợi lên được sự kích động trong lòng cậu.

"Vậy được rồi, em chuẩn bị một chút đi, lát nữa chị có hẹn với cậu ấy, chị sẽ dẫn em cùng đi."

Địa điểm hẹn gặp mặt với người bạn của Tịnh Kỳ là một quán bar khá nổi tiếng trong thành phố, nơi này chỉ những người có thẻ hội viên mới có thể ra vào, đây cũng là nơi mà những nghệ sĩ trong giới thích ghé đến nhất vì sự riêng tư tuyệt đối.

Trương Mạn Đường và Tịnh Kỳ đi lên lầu hai, chọn một chiếc bàn khá kín đáo ở trong góc. Cậu tùy tiện chọn một ly rượu, quan sát mọi người xung quanh. Trên tầng hai rất tối, căn bản không có bất cứ một ánh đèn nào, chỉ có ánh đèn của sân khấu dưới tầng một lóe lên, mà trên sân khấu có một DJ đang chơi nhạc vô cùng sung, tầm mắt của Trương Mạn Đường lập tức bị thu hút về phía cậu thanh niên kia.

Tịnh Kỳ ăn một quả hạnh nhân rồi cười hì hì nói.

"Cậu thấy sao? Ngay cả cậu cũng bị thu hút hả?"

Cậu bé DJ ở dưới nhìn qua hình như chưa đủ 18 tuổi, trang phục trên người không có gì nổi bật nhưng có lẽ do vận động nhiều mà mồ hôi trên người cũng tuôn ra khiến cho chiếc áo ba lỗ trắng kia càng thêm mỏng manh, có một nét gì đó vừa nhiệt huyết vừa quyến rũ.

Trương Mạn Đường cảm thấy rất có sức hút, muốn quan sát cậu ta nhiều hơn một chút. Đúng lúc này có một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa và quần jeans rách tả tơi ngồi xuống bàn của cậu, khi cậu còn chưa kịp phản ứng gì thì Tịnh Kỳ đã cười nói.

"Zacky, lâu lắm rồi mới gặp cậu."

Trương Mạn Đường quay sang nhìn người đàn ông kia, bởi vì trên lầu hai không có ánh điện, mà người nọ lại ngồi ngược sáng, che mất đi phần nào ánh sáng sân khấu bên dưới cho nên cậu không thể nhìn thấy rõ gương mặt người kia.

"Tịnh Kỳ, người mà cô nói đây hả?"

Tịnh Kỳ gật đầu.

"Trăm sự nhờ cậu truyền dạy một chút công phu cho cậu ta."

Trương Mạn Đường lên tiếng chào hỏi lịch sự.

"Chào anh, tôi là Trương Mạn Đường."

Người nọ cầm ly rượu đụng nhẹ vào ly rượu trên bàn của cậu rồi trả lời.

"Chào cậu, gọi tôi là Zacky được rồi! Cậu nói đi, đối tượng của cậu là người như thế nào?"



Trên đường đến đây, Tịnh Kỳ đã nói với cậu rằng người bạn của cô rất giỏi trong việc quyến rũ người khác, cậu ta có rất nhiều chiêu thức giữ chân đàn ông. Trương Mạn Đường do dự một hồi rồi mới nói.

"Anh ấy rất tài giỏi, gương mặt hoàn hảo, dáng người tuyệt mỹ, giàu có, là kiệt tác của tạo hóa..."

Trương Mạn Đường còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị tiếng cười của người đàn ông đối diện cắt ngang khiến cho cậu xấu hổ.

"Anh ta trong lòng cậu giống như một vị thần thoại Hy Lạp, mỗi lần đối diện thì cậu lại bị anh ta thuần phục, giống như một dân thường quỳ xuống dưới chân vị thần mà phục tùng có phải không?"

Trương Mạn Đường bị nói đúng tim đen thì giật mình.

"Làm sao anh biết?"

Zacky nhấp một ngụm rượu, nhàn nhạt nói tiếp.

"Người đàn ông này có tính chiếm hữu cao, luôn luôn muốn là chủ nhân của cậu, nuôi cậu như một con cún nhỏ vậy, lúc thì sẽ vuốt ve cưng chiều cậu, lúc thì xa cách lạnh nhạt cậu."

Trương Mạn Đường hoảng hốt, cậu quay sang Tịnh Kỳ nghi ngờ, nghi ngờ cô ấy nói hết mọi chuyện trước đó cho Zacky rồi cho nên cậu ta mới nói đúng đến như vậy.

Tịnh Kỳ nhún vai.

"Chị chẳng phải nói rồi hay sao? Cậu ấy rất là giỏi trong lĩnh vực này."

Trương Mạn Đường lại im lặng hồi lâu đợi mãi không thấy Zacky lên tiếng thì hỏi tiếp.

"Vậy... anh nói tôi phải làm sao mới được?"

Zacky khẽ cười.

"Đối với người đàn ông như vậy thì chỉ có thể dùng chiêu phục tùng kiểu không nghe lời."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.