Chương trước
Chương sau
Một đứa bé trai song sinh kéo tay của đứa bé còn lại, xem ra nhóc con kia có vẻ rất biết phép tắc, không kích động như đứa bé có gương mặt giống hệt mình kia.

"Tiểu Dạ, đừng ghé sát mặt vào cậu ấy như vậy, sẽ không được lịch sự đâu."

Một đứa bé khác cầm trong tay đĩa bánh ngọt, ở bên mép vẫn còn dính kem trắng cười hì hì hỏi: "Cậu tên là gì?"

Trương Tu đáp: "Tên của tớ là Trương Tu, gọi tớ là Tiểu Tu là được rồi."

Nhóc con đang ăn bánh kem gật đầu.

"Tớ tên là Lương Thập Niệm, tên nước ngoài là Samsonite, Samson nghĩa là mặt trời nhỏ ấy."

Đứa bé cao nhất trong hội mặc bộ vest màu lam nhìn rất giống người mẫu nhí lên tiếng giới thiệu: "Còn tớ là Chu Hiểu Minh, gọi là Tiểu Minh được rồi."

Hai nhóc con sinh đôi cũng giới thiệu, tính cách của chúng không giống nhau, một đứa có vẻ rất hoạt bát nghịch ngợm, một đứa thì lại yên tĩnh nhút nhát, luôn đứng ở sau lưng đứa còn lại.

"Tớ là Hoàng Thế Dạ, đây là Tô Đồ Dực. Chỗ các cậu đang đứng là do ba lớn của bọn tớ xây dựng lên đấy."

Nhóc con Chu Hiểu Minh có vẻ rất khó hiểu liền hỏi lại: "Sao hai người các cậu lại khác họ vậy, rõ ràng là sinh đôi mà."

Hoàng Thế Dạ cười cười, còn có vẻ rất tự hào mà giải thích.

"Tớ mang họ của ba lớn, còn Tiểu Dực mang họ của ba nhỏ."



Trương Tu nhíu mày, nhóc con vẫn còn chưa hiểu lắm.

"Sao lại là ba lớn ba nhỏ, hai người các cậu là do hai người khác sinh ra sao?"

Lương Thập Niệm có lòng tốt giải thích cho Trương Tu.

"Không phải như thế, bởi vì hai cậu đó có hai người nên là mỗi người sẽ mang một họ của ba ba. Còn tớ thì chỉ có một nên sẽ mang họ Lương của ba lớn."

Nhóc con Lương Thập Niệm này có lòng tốt nhưng càng giải thích lại càng khó hiểu. Tô Đồ Dực thấy thế thì chậm rãi hỏi: "Bọn tớ có hai ba ba, cậu có một ba ba thôi đúng không?"

Trương Tu nghiêng đầu khó hiểu.

"Chẳng phải là bình thường đều sẽ chỉ có một ba ba hay sao?"

Lương Thập Niệm đang ăn bánh, nghe thấy câu nói kia của Trương Tu cũng phải lên tiếng phản bác ngay: "Ai nói, tớ có hai ba ba nha, lúc đầu chỉ có một mình ba lớn thôi, sau đó tớ tự mình đi tìm ba nhỏ đó."

Trương Tu nhíu mày hỏi: "Tự mình đi tìm sao?"

Lương Thập Niệm gật đầu.

"Đúng vậy, là trong một buổi tiệc có rất nhiều người nổi tiếng, khi đó ba nhỏ của tớ là một diễn viên."

Trương Tu im lặng, sao nhóc cảm thấy Lương Thập Niệm càng nói lại càng thấy giống mình như thế, nếu là vậy thì chú Mạn Đường chẳng phải sẽ là ba nhỏ của nhóc hay sao.

"Mỗi người đều sẽ có hai ba ba sao?" Trương Tu bất giác hỏi.

Bốn nhóc con đều gật đầu đáp: "Đúng vậy đó."

Trương Tu quay lại phía sau nhìn về phía Trương Mạn Đường. Nhóc con rất thích Trương Mạn Đường, muốn ở bên cạnh chú ấy, nếu như Trương Mạn Đường trở thành ba ba nhỏ của nhóc thì có phải chú ấy sẽ không thể rời xa nhóc nữa hay không. Trương Tu nghĩ nghĩ một hồi liền nhỏ giọng với đám nhóc.

"Các cậu có nhìn thấy chú đang đứng ở đằng kia hay không? Tớ muốn chú ấy cũng là ba ba nhỏ của tớ, vậy phải nói như thế nào đây?"

Chu Hiểu Minh đưa tay đặt lên cằm, nhóc con này có vẻ trưởng thành nhất trong đám.

"Ba lớn tớ nói làm người phải chính trực, không vòng vo, nếu như cậu muốn chú ấy làm ba nhỏ của cậu thì cứ trực tiếp đến hỏi chú ấy. Chú ấy muốn nhất định sẽ gật đầu đồng ý, còn nếu không muốn thì cậu không nên ép buộc người ta."

Trương Tu im lặng, có vẻ như cách này không ổn cho lắm, nhóc con muốn Trương Mạn Được sẽ là ba ba nhỏ của nhóc, không có cơ hội từ chối.



Lương Thập Niệm ăn bánh xong lại xoay người muốn lấy thêm một đĩa khác, vừa làm vừa nói: "Lúc tớ gặp ba nhỏ, chỉ cần giới thiệu tên của mình và ba lớn, nói ba lớn là một người đàn ông độc thân hoàng kim khó tìm, ba lớn có rất nhiều tiền, chỉ cần ba nhỏ đồng ý là được."

Trương Tu nghiêng đầu suy nghĩ.

"Ba của tớ là ông chủ, có lẽ cũng có tiền nhưng mà độc thân hoàng kim là thế nào?"

Lương Thập Niệm trả lời: "Là ý rất tốt, không phải ai cũng được như thế."

Nãy giờ Tô Đồ Dực vẫn im lặng, nhóc con này luôn kín đáo quan sát mọi người, âm thầm nghe ra những phương pháp mà mọi người đề xuất cho Trương Tu đều cảm thấy không ổn, cuối cùng tự mình hiến kế.

"Sao cậu không hỏi ba lớn của cậu? Tớ nghĩ ba lớn của cậu mới là người giải quyết được chuyện này."

Trương Tu nhìn về phía Tô Đồ Dực, có lẽ cách này là đúng nhất.

"Vậy thì tớ nên hỏi như thế nào đây?"

Tô Đồ Dực im lặng một hồi mới nói: "Cậu có thể nói rằng cậu muốn có hai ba ba, nếu như ba lớn yêu thương cậu thì sẽ đáp ứng nguyện vọng của cậu, đến khi ấy cậu chỉ cần chỉ về chú kia là được."

Trương Tu gật đầu, cảm thấy cách của Tô Đồ Dực là hợp lý nhất.

Trương Mạn Đường ở phía xa quan sát Trương Tu, bởi vì ở đây rất ồn ào cho nên cậu không hề nghe thấy được đám nhóc con kia đang thủ thỉ điều gì cả. Chỉ là một lúc sau, Trương Mạn Đường thấy Trương Tu rời khỏi vị trí, giống như là muốn đi tìm ai đó vậy. Trương Mạn Đường giật mình, vội vã đuổi theo phía sau Trương Tu, phát hiện ra nhóc con đang đứng ở một chỗ với Trương Dạng.

Trương Mạn Đường do dự đứng ở một bên, bởi vì bây giờ ở chỗ của Trương Dạng còn có một vài người khác, có thể là đối tác của hắn, nếu như không có sự đồng ý của hắn thì cậu cũng không dám bước tới, rất sợ sẽ làm ra chuyện gì sai gây ảnh hưởng đến người đàn ông kia.

Trương Dạng thấy Trương Tu chạy về phía mình, nhóc con dường như có điều gì muốn nói, cứ kéo kéo ống quần của hắn. Trương Dạng xin lỗi mấy người đối diện, ngồi xổm xuống dưới đối diện Trương Tu, nghe xem rốt cuộc nhóc con muốn thì thầm cái gì vào tai của mình.

"Ba ba, con vừa gặp các bạn mới, các bạn đều nói có những hai ba ba."

Trương Dạng im lặng, hắn vẫn còn chưa hiểu con trai mình rốt cuộc muốn cái gì.

"Con muốn chú Mạn Đường cũng là ba ba nhỏ của con có được không?"

Trương Dạng hơi bất ngờ, hắn im lặng một chút rồi nhíu mày hỏi lại: "Là bạn mới nào?"

Trương Tu ghi nhớ bốn cái tên kia, dõng dạc đọc lại cho Trương Dạng: "Là Lương Thập Niệm, Chu Hiểu Minh, còn có hai người có gương mặt giống hệt nhau nhưng khác họ, là Tô Đồ Dực và Hoàng Thế Dạ."



Trương Dạng lơ đãng nhìn xung quanh, phát hiện ra Trương Mạn Đường đang đứng ở một bên do dự nhìn về phía này, khi bắt gặp được ánh mắt của hắn lại hoảng hốt né tránh. Trương Dạng nhếch môi khẽ mỉm cười hỏi Trương Tu: "Con nói cho chú Mạn Đường biết rồi sao?"

Trương Tu lắc đầu.

"Con vẫn chưa nói."

Trương Dạng gật đầu, đưa tay xoa xoa mái tóc vàng của Trương Tu.

"Được rồi, bây giờ ba còn có chuyện, con ra chỗ của chú Mạn Đường đi, một lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện này sau."

Tuy rằng Trương Tu không được vui cho lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời của Trương Dạng, xoay người chạy quay trở về. Trương Mạn Đường thấy vậy vội đứng ở một bên vẫy tay gọi nhóc con. Trương Tu phát hiện ra Trương Mạn Đường thì nhanh chóng chạy qua ôm lấy chân của cậu.

"Sao thế Tiểu Tu?" Trương Mạn Đường nhận ra tâm trạng của Trương Tu không tốt, có lẽ vừa mới rồi nhóc con đã mè nheo với Trương Dạng một chút, nhưng lại không được ba ba nó đồng ý.

Trương Mạn Đường đã ngồi xổm xuống, thế cho nên lúc này hai gương mặt của bọn họ song song nhau. Trương Tu càng nhìn Trương Mạn Đường lại càng cảm thấy muốn người này là ba ba nhỏ của mình.

"Chú Mạn Đường, chú làm ba ba nhỏ của cháu được không?"

Trương Mạn Đường hả một tiếng, trên gương mặt lộ rõ vẻ bất ngờ, mà biểu cảm biến đổi đa dạng kia của cậu đều đã được thu vào tầm mắt của Trương Dạng. Hắn khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm rượu vang. Một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng phòng độ đứng đối diện hắn nói: "Trương tổng phong lưu thành tính đã chịu sửa đổi rồi hay sao?"

Trương Dạng cụng nhẹ ly rượu ở trên tay với người đàn ông kia.

"Lương tổng, ngài dạy dỗ con trai thật là tốt.".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.