Trương Mạn Đường cảm nhận được nỗi sợ hãi bao trùm đến mất hết sức lực, cậu quên mất cả nỗi đau đớn dưới gan bàn chân, hai hốc mắt đã nóng bừng. Cậu đúng là rất ngu ngốc mà, tại sao lại có thể vì một người mà mình không có mấy hảo cảm mà lấy tình cảm của Trương Dạng ra đánh cược chứ, nếu như được chọn lại thì cậu nhất định sẽ mặc kệ Nhậm Tử Sâm, cho dù cậu ta có tự sát thì cậu cũng sẽ mặc kệ người đó.
Trương Dạng im lặng nhưng trong ánh mắt của hắn không hề an tĩnh chút nào, giống như một đợt sóng thần đang liên tục chuyển động vậy, vô cùng đáng sợ và nguy hiểm. Trương Đạo vẫn ở bên này nắm lấy cổ tay của cậu, Trương Dạng lại nhìn về nơi đó sau đấy thì nhếch môi hỏi: "Em đến đây làm gì?"
Trương Mạn Đường cố sức vùng vẫy muốn thoát ra khỏi Trương Đạo nhưng vô ích.
"Em nghe thấy ở bên trong có tiếng động, cánh cửa cũng chỉ khép hờ cho nên mới vào trong xem thử."
Trương Dạng quét mắt nhìn cảnh vật bừa bộn xung quanh, lại nhìn về phía Nhậm Tử Sâm rồi quay qua nói với Trương Mạn Đường.
"Em thả cậu ta đi, vậy thì em thay thế chỗ của cậu ta có được không?"
Trương Mạn Đường giật mình, cậu không muốn giống như Nhậm Tử Sâm, cậu không muốn ở lại căn phòng này. Trương Mạn Đường hoảng hốt nắm lấy tay của Trương Dạng.
"Trương Dạng, Trương Dạng, em sai rồi, em không nên làm như vậy hu hu..."
Trương Mạn Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-mat-co-kich/2479768/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.