Trương Dạng buông Trương Mạn Đường ra, hắn xoay người đi về phía cuối giường ngồi xuống. Đôi mắt âm trầm của hắn nhìn về phía cậu đánh giá một lượt sau đó đưa tay về phía trước nói: "Điện thoại của em đâu?"
Trương Mạn Đường ngoan ngoãn lấy cả hai chiếc điện thoại của mình đưa cho Trương Dạng, hắn mỉm cười hài lòng cầm lấy chiếc điện thoại Lamborghini kia. Trương Mạn Đường có cài mật khẩu, Trương Dạng cũng chưa bao giờ xem điện thoại của cậu cả cho nên không biết mật khẩu sẽ là bao nhiêu.
"Mật khẩu là gì?"
Trương Mạn Đường không biết Trương Dạng muốn mở điện thoại của mình làm gì nhưng đối với người đàn ông này cậu không bao giờ nghi ngờ hay cố tình che giấu, thế cho nên không do dự mà nói ra mật khẩu.
"691109."
Trương Dạng nhấn mật khẩu mở khóa, hắn không biết dãy số này rốt cuộc có ý nghĩa gì, dường như không liên quan đến cậu và hắn cho lắm.
"Dãy số này là gì?"
Trương Mạn Đường hơi ngượng ngùng, đây là dãy số rất ý nghĩa đối với cậu, bởi vì ngày tháng đó, giờ phút đó là thời điểm Trương Dạng đã nói hắn yêu cậu, dù cho sau đó cậu vì quá mức phấn khích mà ngất xỉu, nhưng trước khi ngất xỉu vẫn có thể nhìn thấy được đồng hồ trên tường đang chạy.
"Đó là một sự kiện đặc biệt với em."
Trương Dạng nhíu mày, đưa mắt ra hiệu cho Trương Mạn Đường ý nói cậu đi tới dưới chân mình. Trương Mạn Đường hiểu ý, nhanh chóng quỳ ngồi xuống ở dưới chân hắn. Thật ra hành động này đối với cậu không phải sự sỉ nhục, ngược lại càng làm tăng thêm ham muốn và sự phấn khích của cậu. Cậu thích cảm giác bị thuần phục của chính bản thân mình, thích cái cảm giác nghe lời hắn.
Trương Dạng đưa tay nắm lấy tóc của Trương Mạn Đường, một câu nói sự kiện đặc biệt kia càng làm cho hắn không vui, dù sao hắn cũng là người có ham muốn khống chế rất cao, sự kiện đặc biệt của Trương Mạn Đường chỉ có thể xoay quanh hắn mà thôi.
"Đổi mật khẩu khác."
Trương Mạn Đường cảm thấy được sự tức giận của Trương Dạng thông qua cái nắm tóc kia, có điều cậu không hề cảm thấy đau đớn mà lại kích thích vô cùng.
"Vâng."
Trương Dạng im lặng một lúc rồi nói ra một con số.
"100705."
Trương Mạn Đường hỏi ý nghĩa dãy số kia, bởi vì cậu thấy Trương Dạng phải suy nghĩ một chút mới có thể nói ra được.
"Dãy số đó có ý nghĩa sao?"
Trương Dạng cười tà, cúi thấp đầu ở bên tay Trương Mạn Đường nói: "10 chai gel bôi trơn, 7 lần, 5 tiếng."
Trương Mạn Đường vừa nghe thấy thế thì cả gương mặt đã tự động đỏ lên, thì ra liên quan đến đêm đầu tiên của cậu. Cậu còn nhớ tối đó giống như một giấc mơ, lần đầu tiên gặp hắn cậu đã lấy hết can đảm của mình để nói cậu thích hắn, sau đó người đàn ông này lập tức đưa cậu đi mua 10 chai gel bôi trơn, ngay đêm đầu tiên khai bao đã chèn ép cậu suốt 7 lần trong 5 tiếng đồng hồ. Sức lực của Trương Dạng đúng là không thể coi thường, hắn rất sung sức, ở trên người cậu ra vào không biết mệt, giống như là dùng thuốc vậy.
"Thật ra mật khẩu cũ kia của em chính là thời gian anh đã nói yêu em."
Trương Dạng nghe thấy câu nói của Trương Mạn Đường thì hơi ngẩn ra một chút, hóa ra đặc biệt mà cậu nói vẫn liên quan đến hắn, chỉ là hắn lúc đó cũng không để ý đến thời gian cho lắm. Câu nói hắn yêu cậu kia hắn cũng chỉ nói duy nhất một lần đó, còn là vì đối phương quá kích động cho nên hắn mới nói ra.
Trương Mạn Đường mong chờ nhìn Trương Dạng, cậu hy vọng hắn có thể nói thêm một lần nữa vì cậu luôn rất muốn nghe nhưng mà người đàn ông này cũng thật xấu xa, hắn không nhắc đến chuyện đó nữa mà chuyển rời sự chú ý của cậu qua việc khác.
"Tôi thích đêm đầu tiên hơn, đổi mật khẩu đó cho tôi."
Trương Mạn Đường nhận lấy điện thoại, làm một vài thao tác để đổi lại mật khẩu như ý muốn của Trương Dạng.
Đột nhiên Trương Dạng đưa tay vuốt ve gương mặt cậu, giọng nói trầm khàn từ tính.
"Tôi muốn xem em đỏ mặt giống như trong livestream hôm nay."
Nói rồi Trương Dạng lại cầm lấy máy điện thoại của Trương Mạn Đường, mở chế độ quay video đưa tới trước mặt cậu.
"Cởi quần áo."
Trương Mạn Đường xấu hổ, Trương Dạng đang quay video hay sao, hắn lại muốn làm chuyện đáng xấu hổ đó. Trương Mạn Đường trốn tránh máy quay, lúc cởi quần áo cũng cố tình cúi đầu xuống thật thấp, Trương Dạng biết được hành động nhỏ kia thì nói.
"Phải tương tác một chút, chẳng phải em vẫn thường xuyên tiếp xúc với ống kính sao, sao bây giờ lại giống như lần đầu vậy."
Trương Mạn Đường thầm nghĩ, đúng là cậu hay tiếp xúc với ống kính máy quay nhưng mà cậu chưa bao giờ trần trụi trước nó cả, huống chi người đang cầm máy lại là Trương Dạng nữa.
"Nói vài câu đi."
Trương Mạn Đường cực kỳ xấu hổ, lúng túng một hồi mới đưa tay về phía trước giúp Trương Dạng cởi quần.
"Em giúp anh cởi quần."
Trương Dạng biết ý đồ né tránh máy quay kia của Trương Mạn Đường, chỉ là người này đang cúi đầu giữa hai chân hắn, dùng miệng ngậm lấy vật nam tính kia của hắn một cách điêu luyện cho nên Trương Dạng cũng không còn tâm trí mà quay hình nữa. Hắn bỏ điện thoại qua một bên, đưa tay nắm lấy máy tóc cậu, dùng sức ấn thật mạnh.
"Càng ngày càng phản nghịch."
Đúng là Trương Mạn Đường càng ngày càng phản nghịch, có lẽ cậu biết hắn luôn cưng chiều mình cho nên đôi khi sẽ cố tình tìm cách thoái thác một số chuyện nhỏ. Trương Mạn Đường nghe thấy câu nói kia của Trương Dạng, nhưng mà ngữ điệu kia không hề giận giữ cho nên cậu biết hắn chỉ nói để đấy mà thôi, bên dưới lại ra sức lấy lòng người đàn ông này.
Vật nam tính của Trương Dạng luôn có kích cỡ lớn hơn so với người bình thường, huống chi lúc này nó càng lúc càng biến lớn trong miệng cậu. Trương Mạn Đường phải cố gắng thật nhiều mới có thể ngậm hết được thứ nóng nảy khó chiều kia, mỗi lần ra vào đều đâm thật mạnh đến tận cuống họng cậu, vô cùng đau rát và khó thở nhưng bên cạnh đó vẫn có một cảm giác thoải mái từ trong suy nghĩ.
Dùng miệng để lấy lòng Trương Dạng không hề dễ, cậu phải phối hợp với cả tay để xoa nắn kích thích hai viên ngọc bên dưới của hắn nữa, nếu muốn hắn bắn ra nhanh một chút nhất định phải có nhiều kỹ năng, giống như hiện tại đã 20 phút trôi qua, cậu đã rã rời cả khuôn miệng, hai tai cũng ù đi, người đàn ông kia vẫn điên cuồng nắm lấy tóc cậu mà dùng sức di chuyển.
Trương Mạn Đường cảm thấy tối sầm sắp chống đỡ không nổi, may mắn một luồng khí nóng ấm đột nhiên bắn ra vào bên trong khoang miệng cậu, động tác của Trương Dạng cũng dừng lại. Cậu cảm thấy tại yết hầu mình có hai ngón tay nắm chặt lấy khiến cho cậu không thể nào nuốt xuống được chỉ có thể a lên một tiếng.
"Mở miệng ra cho tôi xem."
Trương Mạn Đường bị nâng cằm lên, hai mắt cậu ẩm ướt ngấn lệ vô cùng đáng thương nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng ra. Cái miệng nhỏ nhắn bóng nước kia có rất nhiều dịch trắng đục ở bên trong vẫn còn chưa nuốt xuống, nhiều đến mức còn không thể ngậm đủ được trong miệng mà phải chảy ra bên khóe miệng.
Ánh mắt của Trương Dạng chợt u tối như bầu trời đêm, hắn cầm lấy điện thoại ở bên cạnh đưa lên trước mặt của Trương Mạn Đường, theo sau đó là rất nhiều tiếng tách tách truyền tới. Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì xấu hổ không thôi, cả gương mặt lại ửng đỏ cả lên.
Trương Dạng không tốn quá nhiều thời gian để chụp hình rồi lại chuyển sang chế độ quay hình, hắn khàn giọng nói: "Nuốt được rồi."
Cằm của Trương Mạn Đường bị Trương Dạng dùng tay cố định ở một chỗ, không cho phép né tránh máy điện thoại nữa. Cậu nuốt xuống những thứ ở trong miệng, dáng vẻ đáng thương bị ép buộc kia càng làm cho Trương Dạng thấy yêu thích.
"Thích không?"
Trương Mạn Đường nghe thấy Trương Dạng hỏi thì gật đầu nói nhỏ: "Thích."
Đúng là rất thích, chỉ là không thích máy quay luôn ở gần ngay trước mặt mình mà thôi.
"Hôm nay trên livestream tôi thấy có người hỏi em thích ăn cái gì, em nói em rất dễ ăn, cái gì cũng có thể ăn được. Sau này đừng trả lời như vậy, nói rằng em thích nhất là sữa chua nhà làm, hiểu không?"
Trương Mạn Đường nghe vậy lại càng xấu hổ hơn, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Nếu bọn họ nói rằng làm cho bọn họ ăn, em phải nói sữa chua này em không làm được, hơn nữa cũng không phải ai cũng có thế ăn."
Trương Mạn Đường khó xử, cậu biết fan hâm mộ cậu giỏi nhất là tưởng tượng, nếu cậu nói như vậy thì sẽ khiến cho bọn họ không suy nghĩ đứng đắn.
"Trả lời như vậy có thể sẽ gây hiểu lầm."
Trương Dạng khàn giọng.
"Bọn họ sẽ hiểu đúng."
Trương Mạn Đường lúng túng, đúng là bọn họ sẽ hiểu đúng nhưng nếu như cậu trả lời như vậy thì trên mạng sẽ lại có rất nhiều bài viết nhắc đến vấn đề này, đến khi đó Trương Dạng sẽ lại bị liên lụy.
Trương Dạng vuốt ve gương mặt ửng hồng của Trương Mạn Đường, nhẹ giọng nói: "Cún con nên phải ở nhà rồi, ra đường sẽ bị người khác bắt mất."
Trương Mạn Đường giống như hiểu ra chuyện gì đó, thời gian gần đây Trương Dạng rất hay cố tình công khai mối quan hệ của hai người, có phải là hắn muốn cậu dần dần rút khỏi giới giải trí hay không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]