Chương trước
Chương sau
Hình như nửa tháng rồi mới ra chương mới, gần đây đang nghĩ cái kết để viết mà chưa nghĩ ra, hy vọng mọi người đừng vì lâu quá mà quên mất truyện!!!

---

Trương Mạn Đường lại lên hot search rồi, mà thời gian gần đây mỗi lần Trương Mạn Đường lên hot search nhất định đều có liên quan đến vấn đề tình ái. Lần này lên hot search còn mang theo cả Trương Tu khiến cho mối quan hệ với Trương Dạng vốn đã được fan hâm mộ ngầm hiểu, bây giờ càng thêm chắc nịch muốn công khai hơn.

Trương Mạn Đường không lên mạng đọc bình luận, tất cả những bình luận hay bài viết tiêu biểu đều là do Tịnh Kỳ xem rồi truyền đạt lại cho cậu. Dù sao đối với cậu mà nói thì người khác nghĩ gì cũng không quan trọng, quan trọng với cậu chỉ có suy nghĩ của Trương Dạng mà thôi. Có vẻ như Trương Dạng đang ngầm đồng ý cho những chuyện này được diễn ra, nếu không vì sao thời gian này hắn lại cố tình xuất hiện, còn để cho Trương Tu cũng theo cậu đi quay hình chứ.

Đừng tưởng Trương Mạn Đường chiếm sóng hot search nhiều như vậy là chuyện tốt, có lợi cho danh tiếng của bản thân. Thật ra lần công khai này đã vô hình hạn chế Trương Mạn Đường rất nhiều, những nhãn hàng lớn trước đây có ý đánh tiếng đến cậu lúc này cũng đồng loạt quay lưng, ngay cả những bộ phim dự kiến sẽ để lại ấn tượng lớn cũng không có ý định mời cậu tham gia diễn xuất. Một người nổi tiếng kiêng kỵ nhất là chuyện tình ái của bản thân, luôn luôn muốn giấu diếm không muốn công khai ra bên ngoài, huống chi đoạn tình ái này của Trương Mạn Đường còn rất nhạy cảm, không chỉ là yêu đương đồng giới mà còn liên quan đến cụm từ kim chủ bao nuôi.

Fan only và fan couple vốn dĩ không thể hòa hợp nổi, người chỉ muốn nhìn thấy cậu đơn phương xuất hiện một mình, người lại chỉ hy vọng cậu sóng vai bên cạnh Trương Dạng nhiều một chút. Hai trường phái fan hâm mộ này đấu đá lẫn nhau khiến cho một số bộ phận thoát fan trở thành antifan của cậu.

Thật ra Trương Mạn Đường cũng biết chuyện công khai này đối với mình bất lợi nhiều hơn có lợi, nhưng cậu lại không biết Trương Dạng đang cố tình muốn gây bất lợi cho cậu. Chỉ là nếu như nhìn xa hơi một chút thì việc này có lợi với Trương Mạn Đường nhiều hơn, bởi vì người đàn ông này đã có ý định muốn giữ cậu ở trong nhà rồi.

Chỉ còn 3 ngày nữa là Trương Mạn Đường sẽ có chuyến bay qua Nhật Bản với Trương Dạng và Trương Tu, thời gian gần đây Trương Mạn Đường luôn phải tích cực ghi hình, quay bù lại cho những ngày nghỉ của mình. Thời gian ghi hình càng ngàng càng nhân đôi, đến khi trở về nhà sớm nhất cũng đã hơn 11 giờ đêm, Trương Dạng cũng vì thế mà không vui, luôn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt khiến cho Trương Mạn Đương lo lắng không thôi.

Ngày hôm đó lại là một buổi quay hình muộn đến tận đêm khuya, Trương Mạn Đường chậm rãi mở cửa phòng ngủ bước vào, cậu thấy trong phòng vẫn còn sáng đèn, người đàn ông cao lớn nửa thân trên để trần đang ngồi tựa lưng vào thành giường, hai ngón tay thô lớn kẹp hờ điếu thuốc còn đang cháy. Trương Mạn Đường nhận ra được chiếc gạt tàn bằng sứ bên cạnh đã đựng rất nhiều xác thuốc, trong lòng thoáng nghĩ đến một khả năng, có lẽ hắn đang đợi cậu về.

"Trương Dạng, anh chưa ngủ sao?"

Trương Dạng hướng mắt nhìn về phía Trương Mạn Đường, nhàn nhạt trả lời: "Nếu tôi ngủ rồi thì lúc em về sẽ đánh thức tôi, khi đó tôi sẽ bị mất giấc ngủ."

Trước đây Trương Mạn Đường cũng đã từng nói nếu như cậu về muộn thì sẽ lên căn phòng nhỏ trên tầng cao kia để ngủ, tránh việc gây ra tiếng động ảnh hưởng đến Trương Dạng, nhưng mà người đàn ông này lại không đồng ý cho cậu làm việc đó. Hắn nói với cậu rằng phải trở về phòng ngủ chính.

"Xin lỗi, gần đây em phải quay hình nhiều một chút để có thể có ngày nghỉ đi Nhật Bản kia."

Trương Dạng nhấc tay gọi Trương Mạn Đường tới chỗ mình, Trương Mạn Đường hiểu ý bước về phía hắn. Bởi vì cả ngày hôm nay đều vận động quay chụp, đổ mồ hôi khá nhiều nên cậu cảm thấy cả người mình không được sạch sẽ, chính vì thế vẫn luôn cố gắng giữ một khoảng cách với Trương Dạng.

"Tại sao phải liều mạng như vậy, em có thể lựa chọn không tăng ca, chỉ cần nói với bọn họ em muốn nghỉ ngơi là được." Trương Dạng khàn giọng nói, đối với khoảng cách của hai người hiện tại khiến cho hắn không mấy hài lòng.

Trương Mạn Đường khẽ thở dài, người quyền lực giống như Trương Dạng luôn sẽ có cách giải quyết tiền trảm hậu tấu như vậy, nhưng cậu chẳng qua chỉ là một nghệ sĩ nhỏ không có tiếng nói, nếu như làm ảnh hưởng đến tiến độ ghi hình sẽ có thể phải đền bù hợp đồng tốn rất nhiều tiền.

"Trương Dạng..."

Trương Mạn Đường trầm tư một hồi định lên tiếng nói thì Trương Dạng đã lạnh giọng cắt ngang lời cậu.

"Đi tắm đi."

Trương Mạn Đường rất buồn bực, thời gian này cậu dành cho công việc rất nhiều khiến cho mối quan hệ của hai người dường như lại xa cách hơn một chút, nhưng dù sao cũng chỉ còn 3 ngày nữa là cậu sẽ có thể bay đến Nhật Bản cùng Trương Dạng, đến khi ấy hai người có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm.

Bồi dưỡng tình cảm? Chuyện này có thể làm được hay không đây? Dường như phần tình cảm này Trương Dạng luôn là người quyết định tất cả, cậu chỉ là kẻ cam chịu phục tùng mà thôi.

Trương Mạn Đường không tắm quá lâu, Trương Dạng vốn không thích chờ đợi, có lẽ hắn đã đợi cậu cả một buổi tối hôm nay, nếu như cậu còn chậm chạp nữa rất có thể khiến cho người đàn ông này mất kiên nhẫn.

Trương Dạng đang nói chuyện điện thoại với một người nào đó, Trương Mạn Đường không có ý định nghe trộm nhưng giọng nói kia của hắn dường như rất nhẹ nhàng khiến cho cậu cũng muốn biết được là hắn rốt cuộc đang nói chuyện với ai.

"Được thôi, Nhậm Tử Sâm có thể tới đây... Em ấy sao? Không sao, sẽ không có vấn đề gì... Chỉ là đến cuối cùng cậu ta vẫn không thể chạy thoát được."

Nhậm Tử Sâm chẳng phải là cái tên mà Trương Dạng mỗi khi nghe thấy sẽ rất chán ghét hay sao, tại sao hắn lại nói cậu ta có thể đến đây, hơn nữa giọng điệu kia còn có vẻ rất nhẹ nhàng thì phải.

Trương Mạn Đường cảm thấy mối đe dọa đang đến gần, đợi cho Trương Dạng cúp điện thoại thì cậu cũng chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm. Trương Dạng không để ý đến cậu, hắn đang cúi đầu làm gì đó trên điện thoại di động của mình, có lẽ là đang nhắn tin cho người vừa mới gọi đến kia, cũng có thể là nhắn tin cho Nhậm Tử Sâm.

Hôm nay là lần hiếm hoi Trương Mạn Đường chủ động, vừa ngồi lên giường đã vòng tay ôm lấy cần cổ của Trương Dạng. Cái ôm này khiến cho Trương Dạng cũng phải nhíu mày ngẩng đầu nhìn cậu, biểu cảm có vẻ khó chịu kia của hắn khiến cho cậu cũng phải thoáng giật mình hoảng hốt, cứng người trong vòng vài giây.

Trương Dạng kéo tay Trương Mạn Đường ra, lại cúi đầu nhìn xuống điện thoại của mình, có vẻ hắn thật sự đang có chuyện cần phải làm.

"Tôi đang bận."

Bây giờ đã khuya lắm rồi, hẳn không phải là chuyện công việc tại công ty đi. Trương Mạn Đường mím mím môi, ngoan ngoãn ngồi ở một bên chờ đợi Trương Dạng. Mỗi giây mỗi phút chờ đợi đều cảm thấy thật lâu, thế cho nên cậu khẽ chạm vào đùi của hắn, e dè nói: "Trương Dạng, muộn như vậy rồi anh vẫn cần giải quyết công việc hay sao?"

Trương Dạng chậm rãi trả lời, ánh mắt vẫn nhìn trên màn hình điện thoại.

"Đúng vậy, chẳng phải mấy ngày nay em cũng muộn như vậy mới làm việc xong sao. Sao thế? Em nghĩ cũng chỉ có mình em bận rộn thôi à?"

Trương Mạn Đường trầm mặc, thật sự cậu rất muốn biết hắn đang nhắn tin với ai trong điện thoại kia, nhưng cậu lại không dám trực tiếp truy hỏi hắn vì người đàn ông này vốn dĩ không muốn bị khống chế.

Trương Mạn Đường an tĩnh ngồi ở đó thật lâu, sau đó Trương Dạng mới chịu tắt điện thoại để qua một bên rồi nhìn cậu. Hắn kéo cậu nằm xuống giường, thuận tay tắt đèn ngủ ở bên cạnh, cả căn phòng bao trùm bởi một khoảng không tối đen.

"Hôm nay tôi mệt rồi, sẽ không cùng làm với em nữa." Một giọng nói trầm khàn từ tính ở bên cạnh cất lên khiến cho bàn tay của cậu đã chạm tới vật nam tính thô lớn kia của hắn cũng phải dừng lại.

Vốn dĩ người đàn ông này rất dồi dào tinh lực nhưng tại vì sao hôm nay hắn lại từ chối việc đó chứ, có phải là bởi vì Nhậm Tử Sâm hay không đây. Trương Mạn Đường thu tay lại, chuyển hướng vòng qua eo của hắn, cả người đều dán chặt lên người hắn khẽ nói: "Ngày mai em sẽ không ghi hình trễ như vậy nữa,buổi tối anh muốn ăn món gì?"

Trương Dạng chỉ vòng tay qua ôm Trương Mạn Đường, thỉnh thoảng sẽ khẽ vuốt ve da thịt trơn nhẵn của cậu một chút.

"Tối mai tôi phải ra ngoài một chuyến, sẽ không ăn tối ở nhà."

Trương Mạn Đường cảm thấy thật lo lắng, có vẻ như Trương Dạng không có ý định nói cho cậu biết chuyện liên quan đến Nhậm Tử Sâm, hắn muốn che giấu cậu hay sao.

"Trương Dạng, xin lỗi, thời gian này em đã không về nhà đúng giờ."

Trương Dạng không trả lời, căn phòng cứ như vậy rơi vào khoảng không tĩnh mịch, giấc ngủ nặng nề bao phủ Trương Mạn Đường...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.