Trương Mạn Đường thức dậy tắm rửa, cả người cậu loang lổ những dấu hôn xanh tím ngày hôm qua, ngay cả giữa hai bắp đùi cũng bị chà sát đến đỏ ửng còn chưa hồi phục. Cậu ngồi trên giường nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Trương Dạng.
Một năm nay đã thay đổi rất nhiều, lúc trước cậu chỉ có thể chờ đợi điện thoại của hắn gọi đến, hiện tại có thể tùy ý mà gọi cho hắn rồi, tuy rằng vẫn sẽ phải cân nhắc trước sau rất nhiều mới ấn số gọi đi nhưng dù sao chuyện liên lạc này cũng đã có thay đổi.
Bây giờ là gần 10 giờ, đầu dây bên kia phải đợi gần 5 hồi chuông ngân dài mới có một giọng nói trầm khàn, bình ổn tiếp nhận cuộc gọi. Trương Dạng vốn dĩ vẫn lạnh lùng như thế, có lẽ là do tính cách của hắn như vậy, Trương Mạn Đường đã quen với điều đó rồi. Người bình thường nhận được điện thoại của người yêu nhất định sẽ ân cần gọi tên đối phương, nhưng hắn trước sau như một vẫn chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng: "Tôi nghe."
Trương Mạn Đường ở bên này đang ngồi bên mép giường, đầu ngón tay thon dài vân vê vạt áo choàng tắm, cậu khẽ nói: "Là em... ngày hôm qua, có lẽ ví tiền bị rơi mất rồi cho nên em không có tiền trả cho tài xế taxi."
Trương Mạn Đường nói xong câu này lại tự cảm thấy mình thật ngu ngốc, lý do như vậy có vẻ gượng ép quá rồi. Quả nhiên đầu dây bên kia cũng im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-mat-co-kich/2479683/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.