Chương trước
Chương sau
Trương Mạn Đường và Trương Dạng trở về nhà nhìn thấy Nhậm Tử Sâm đang ở trong bếp cùng Trương Tu. Rõ ràng thái độ của Trương Tu không mấy hứng thú với món ăn của Nhậm Tử Sâm cho lắm, nhóc con nhàm chán ngồi chống cằm, đung đưa chiếc chân không bị bó bột kia của mình.

Nhậm Tử Sâm ngẩng đầu, nhìn thấy Trương Dạng liền ngay lập tức mỉm cười vui vẻ, cậu ta cố tình không để ý đến Trương Mạn Đường mà đi về phía trước.

"Trương Dạng, anh về rồi sao, hôm nay em có làm vài món, có món cá chim nướng anh thích."

Trương Mạn Đường nắm tay Trương Dạng, sự quan tâm này của Nhậm Tử Sâm khiến cho cậu cảm thấy không mấy thoải mái nhưng lại không lên tiếng nói lời nào cả, chỉ an tĩnh ở một bên xem thái độ của hắn mà thôi.

Đúng lúc này Trương Tu lên tiếng gọi.

"Ba ba nhỏ."

Trương Mạn Đường ngẩng đầu nhìn Trương Tu, trong lòng sinh ra loại cảm giác tự trách bản thân mình. Rõ ràng nhóc con bị thương ở chân, di chuyển không thuận lợi, cậu lại để nhóc con ở nhà một mình như vậy. Trương Mạn Đường bất giác buông tay Trương Dạng ra, vội vã bước tới chỗ của Trương Tu, trong khoảnh khắc đó Trương Dạng cũng nhàn nhạt nhận ra được vị trí của mình ở trong lòng cún con đã không phải là duy nhất nữa.

"Tiểu Tu, hôm nay chân của con còn đau không?"

Trương Mạn Đường cúi người, xoa xoa chân còn đang bó bột của Trương Tu.

"Vẫn còn rất đau, con còn không ngủ được."

Trương Mạn Đường lo lắng, bác sĩ cũng đã nói chân của Trương Tu phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tầm 1 tháng, bởi vì nhóc con còn là trẻ nhỏ cho nên hồi phục cũng sẽ nhanh hơn người lớn nhưng vẫn phải lưu ý chăm sóc tốt, tránh cho việc để lại dị tật không mong muốn.

Trương Mạn Đường nhìn một bàn đồ ăn được bày biện phía trước, các món ăn đều rất phù hợp cho người bị gãy xương bồi bổ, cũng đúng là có món mà Trương Dạng thích ăn. Cậu cảm thấy ngày hôm nay của mình đã không hoàn thành nhiệm vụ, còn để cho người khác thay cậu làm công việc này nữa.



"Cho ba xin lỗi Tiểu Tu nhé, bắt đầu từ ngày mai ba sẽ ở nhà chăm sóc cho Tiểu Tu."

Đúng lúc này phía sau lưng cậu lại có giọng nói truyền tới.

"Trương Dạng, anh lên lầu tắm rửa rồi xuống ăn cơm nhé."

Trương Dạng không nói gì cả, trực tiếp coi Nhậm Tử Sâm giống như không khí. Hắn bước về phía bàn ăn, nhìn đến phía quản gia và vài người làm đang đứng đó nói: "Bàn đồ ăn này hãy bỏ đi, chuẩn bị cho tôi bữa tối khác."

Lời này của Trương Dạng có biết bao nhiêu vô tình, Nhậm Tử Sâm đứng ở phía sau nghe được cũng mở lớn hai mắt. Trương Mạn Đường thấy cũng đến giờ ăn tối rồi, nếu như còn muốn đổi món ăn thì sẽ phải đợi lâu, huống chi Trương Tu hẳn cũng đói bụng rồi.

"Trương Dạng, Tiểu Tu cũng đói rồi, em thấy mấy món ăn này cũng rất ngon miệng, hay là chúng ta ăn có được không?"

Trương Dạng nhìn Trương Mạn Đường rồi lại nhìn Trương Tu, sau đó nhàn nhạt đáp ứng.

"Vậy em cho Tiểu Tu ăn trước đi, hôm nay tôi còn có công việc cần giải quyết, sẽ ăn tối sau."

Nhậm Tử Sâm nhìn thấy Trương Dạng đi lên lầu thì vội vã đuổi theo, Trương Mạn Đường cũng hơi lo lắng, chỉ là bây giờ Trương Tu rất cần được chăm sóc cho nên cậu quyết định ở lại, chậm rãi lấy đồ ăn dỗ Trương Tu ăn cơm.

"Ba ba nhỏ có biết mai là ngày gì hay không?"

Trương Mạn Đường im lặng suy nghĩ, cậu chỉ biết mai là thứ 4 mà thôi cũng không đoán ra được ngày mai là ngày đặc biệt gì.

"Ba không biết, Tiểu Tu nói cho ba nghe có được không?"

Trương Tu cúi đầu, nhìn dáng vẻ của nhóc con có vẻ không được vui, nhóc con không nói gì cả chỉ xoay lưng lại với Trương Mạn Đường.

Trương Mạn Đường thấy vậy thì quan tâm hỏi: "Sao vậy Tiểu Tu, con nói cho ba biết được không?"

Trương Tu hờn dỗi, nhỏ giọng đáp: "Ngày mai là sinh nhật của con đấy, ba ba nhỏ không biết sao?"

Trương Mạn Đường ngẩn người, không phải cậu không biết mà là cậu đã quên mất, có lẽ bởi vì thời gian gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra cho nên cậu đã quên mất ngày đặc biệt này của nhóc con.

"Bị Tiểu Tu phát hiện ra mất rồi, ba vốn dĩ muốn giữ bí mật để cho Tiểu Tu một bất ngờ mà."

Trương Tu nghe thấy vậy thì mở lớn hai mắt, xoay người lại nhìn về phía Trương Mạn Đường háo hức hỏi: "Ba ba nhỏ nói thật sao?"



Trương Mạn Đường hơi chột da, cậu nhanh chóng né tránh ánh mắt kia của Trương Tu.

"Ừ, vậy lát nữa ăn cơm xong, Tiểu Tu cùng ba gọi điện mời bạn đến tham dự tiệc sinh nhật ngày mai nhé."

Trương Tu gật đầu, nhóc con đúng là rất vui, niềm vui biểu hiện rõ trên gương mặt.

"Ngày mai ba ba cũng sẽ về sớm có phải không?"

Trương Mạn Đường nghe đến đây mới chợt nhớ ra Trương Dạng, phải rồi còn có Trương Dạng nữa, cậu còn chưa xin phép Trương Dạng đã tự ý quyết định rồi, không biết hắn có đồng ý hay không, nếu như không đồng ý vậy thì cậu cũng không biết nên giải thích với nhóc con thế nào đây.

"Có lẽ là thế đấy, một lát nữa ba sẽ đi hỏi lại nhé, nhưng mà Tiểu Tu phải ăn nhanh một chút, chúng ta còn phải đi gọi điện thoại mà."

Trương Mạn Đường bắt đầu lo lắng suy nghĩ cách thuyết phục Trương Dạng như thế nào, cậu cho Trương Tu ăn xong rồi, lại nhìn thấy nhóc con háo hức gọi điện thoại cho bạn bè nói ngày mai đến tham dự tiệc sinh nhật của mình, cậu đứng ở trong phòng bếp mà ảo não.

Trương Mạn Đường nhìn vỏ bánh hoành thánh trước mặt, lại nghĩ tới Trương Dạng vẫn còn chưa ăn tối cho nên quyết định hối lộ cho hắn một bát hoành thánh để lấy lòng. Trương Mạn Đường nhồi thịt và tôm vào trong vỏ bánh, động tác thuần thục bao lại bỏ qua một bên, đợi cho đến khi nước hầm xương đã chuẩn bị tốt thì bỏ hoành thánh vào trong, nấu khoảng chừng 5 phút đã có thể cho ra một bát hoành thánh dậy mùi kích thích vị giác rồi. Trương Tu ngồi ở một bên đã ăn no còn muốn xin thêm vài viên nữa, nhóc con hài hước nói với cậu rằng bởi vì nhóc con gọi điện mời bạn đến mệt, lại đói rồi.

Trương Mạn Đường lấy đồ ăn cho Trương Tu xong, nhờ quản gia để ý đến nhóc con rồi mỉm cười cầm trên tay bát hoành thánh còn đang nóng hổi đi đến phòng làm việc của Trương Dạng.

Trương Mạn Đường định gõ cửa phòng thì phát hiện ra cửa phòng khép hở, bên trong phòng có tiếng nói chuyện truyền ra, cậu không nhìn vào bên trong nhưng vẫn có thể biết được Trương Dạng đang nói chuyện của với Nhậm Tử Sâm.

"Trương Dạng, anh thật sự vô tình như vậy hay sao? Anh đúng là không còn nghĩ gì đến tình cảm ngày xưa của chúng ta hay sao?"

Bên trong có một tiếng cười lạnh đáp lại: "Nhậm Tử Sâm, nếu như không phải vì ông ta cố gắng bảo vệ cậu như vậy thì tôi sớm đã cho cậu nếm mùi đau khổ là gì rồi."

Giọng nói của Nhậm Tử Sâm đã khàn đi rất nhiều, bên trong còn ân ẩn mang theo sự hèn mọn.

"Trương Dạng, năm đó là do em nhất thời bị che mắt, em biết em sai rồi, anh cho em một cơ hội cuối cùng được không?"

Trương Mạn Đường im lặng đứng ở bên ngoài lắng nghe, cậu rất muốn biết Trương Dạng có động lòng hay không.

"Nhậm Tử Sâm, cậu rất dơ bẩn, người như cậu không xứng với tôi đâu."

Nhậm Tử Sâm khóc nức nở, có vẻ như cậu ta đã không thể kiềm chế được lời nói nữa.

"Em không xứng? Vậy cậu ta xứng sao? Em chẳng qua chỉ ngủ với một người là ba anh mà thôi, cậu ta thì sao? Cậu ta hẳn phải ngủ với rất nhiều người rồi."



Trương Mạn Đường giật mình khi nghe thấy có hai tiếng da thịt va chạm rất mạnh, tiếp sau đó là tiếng hét của Nhậm Tử Sâm. Tuy rằng khi ở trên giường Trương Dạng sẽ ra tay đánh người nhưng tuyệt đối sẽ không mạnh tay như thế, từ khi quen Trương Dạng đến giờ cậu chưa từng thấy người đàn ông này ra tay đánh người bao giờ cả, nhưng bây giờ qua khe hở của cánh cửa, cậu lại thấy dáng vẻ thảm hại của Nhậm Tử Sâm nằm ở dưới sàn, bên khóe miệng còn có vệt máu rõ ràng.

"Nhậm Tử Sâm, cái gì gọi là chẳng qua chỉ ngủ với một người là ba tôi? Hơn nữa tôi nói cho cậu biết một điều, em ấy rất sạch sẽ, thân thể sạch sẽ, ngay cả tâm hồn cũng rất sạch sẽ, không bẩn thỉu giống như cậu đâu. Lát nữa ba tôi sẽ đến đón cậu trở về, vốn dĩ định trả người nguyên vẹn nhưng xem ra miệng chó của cậu rất tiện cho nên tôi phải dạy dỗ một chút."

Nói rồi Trương Dạng lại không chút lưu tình bồi thêm một cú đấm vào miệng của Nhậm Tử Sâm.

"Cút ngay, đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa."

Nhậm Tử Sâm bị đánh đến choáng váng đầu óc, vội vã đứng lên định rời đi, đúng lúc này bên ngoài lại có tiếng điện thoại truyền tới, Trương Mạn Đường hoảng hốt vội vã muốn tắt điện thoại trong túi quần của mình.

Cậu cảm nhận được phía sau có người đang gấp gáp rời đi, tiếng bước chân kia rất rõ ràng, hẳn là Nhậm Tử Sâm không muốn mất mặt cho nên mới chạy nhanh như vậy. Trương Mạn Đường nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi của mẹ Giang, cuối cùng vẫn quyết định tắt điện thoại đi, do dự thật lâu mới gõ cửa phòng của Trương Dạng.

"Vào đi."

Trương Mạn Đường bưng vào một bát hoành thánh, gương mặt cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất, làm như không có chuyện gì xảy ra.

"Anh chưa ăn tối, đừng để bụng đói làm việc, sẽ dễ bị đau dạ dày lắm đấy."

Trương Mạn Đường chỉ vừa mới đặt bát hoành thánh xuống bàn thôi đã bị một lực đạo mạnh mẽ tiến tới, kéo lấy cổ tay của cậu ôm vào lòng, giây tiếp theo, hắn cúi đầu hôn lấy đôi môi cậu, nụ hôn bá đạo mang theo sự giận giữ khiến cho cánh môi cậu cũng phải gánh chịu đau đớn.

"Ưm..."

Trương Mạn Đường theo phản xạ tự nhiên nhất mà muốn chống cự thoát khỏi sự điên cuồng kia. Trương Dạng bị phản kháng lại càng tức giận, dùng lực ôm chặt lấy eo của cậu, điên cuồng gặm cắn con mồi đang hoảng sợ dãy dụa trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.