Trương Mạn Đường bị "cưỡng ép" đến mức không còn sức lực, cả cơ thể đều là những dấu vết xanh tím đến đáng sợ, đủ để thấy vừa rồi đã trải qua một trận kịch liệt đến thế nào.
Trương Mạn Đường sớm đã bị ép đến "bất tỉnh" ở trên giường, nhạc chuông điện thoại của Trương Dạng reo lên cũng không khiến cậu tỉnh giấc. Trương Dạng nhận được điện thoại của Trương Đạo, người ba này của hắn chỉ mới được thả tự do hôm nay đã vội vã đi đến đón người rồi.
Trương Dạng không nghe máy, đối phương bên kia như hiểu ý cũng không cố tình gọi lại. Hắn bước xuống giường, tùy tiện cầm lấy quần áo còn đang vứt ngổn ngang dưới sàn nhà kia mặc lên người rồi rời khỏi phòng ngủ.
Trương Đạo mặc một chiếc quần tây cùng áo măng tô màu xám, dáng vẻ tinh anh tri thức, một thân hàng hiệu đắt tiền, người đàn ông này đã bước vào tuổi trung niên nhưng nhìn dáng người cùng gương mặt vẫn còn rất trẻ, không thể không phủ nhận ông đã bảo dưỡng bản thân mình rất tốt.
Trương Dạng hơi lười biếng bước từ trên cầu thang xuống, ánh mắt lướt nhìn qua Trương Đạo một chút rồi nói.
"Sao vậy, ba vội vã đến đón người như thế hay sao?"
Trương Đạo khẽ nhếch môi mỉm cười, đối với câu hỏi mang giọng điệu châm chọc kia của Trương Dạng cũng không mấy để tâm.
"Chẳng phải sợ cậu ta làm loạn ở nhà của con hay sao?"
Trương Dạng ngồi xuống ghế, hai người không hổ là cha con ruột thịt, từng đường nét trên gương mặt đều tuyệt mỹ hoàn hảo giống như nhau.
"Cũng có làm loạn, một lát nữa nếu như ba nhận lại hàng sẽ tránh không khỏi có chút sứt mẻ."
Trương Đạo nghe thấy vậy thì hơi nhíu mày, nụ cười trên gương mặt rõ ràng cũng nhạt đi, giọng nói của ông hơi trầm xuống.
"Nếu như thật sự làm loạn thì nên trừng phạt một chút."
Trương Dạng thờ ơ nói: "Xem như ba cũng là người hiểu đạo lý, cậu ta ở trên lầu 3, ba mau dẫn người về nhanh một chút."
Cho dù hai người là cha con ruột thịt nhưng giữa bọn họ vẫn luôn tồn tại một khoảng cách ngay từ lúc Trương Dạng lên 7 tuổi. Trương Đạo thích đàn ông, ông ta không quan hệ với bất cứ người phụ nữ nào cả, sự xuất hiện của Trương Dạng là do thụ tinh nhân tạo mà thành bởi vì Trương gia là gia tộc danh tiếng, không thể nào không có hậu duệ truyền nhân. Ông cụ Trương không cấm cản được sở thích đặc biệt của con trai, chỉ có thể nhân nhượng, cầu xin con trai làm thụ tinh nhân tạo để có người nối dõi.
Trương Đạo cảm thấy chuyện này cũng không có gì khó, tùy tiện tìm một người đàn ông đến giúp mình tuốt súng, sau đó lại mang t*ng trùng của mình giao phó cho ông cụ Trương, Trương Dạng cũng từ đó bắt đầu hình thành trong bụng một người phụ nữ xa lạ.
Từ khi sinh ra, hắn đã không biết mặt của người mẹ kia, ông cụ Trương nuôi hắn được một năm thì già chết, kể từ đó Trương Đạo là người dạy dỗ hắn. Có lẽ câu nói cha nào con đấy của người xưa cũng không hề sai, hoặc có lẽ là do người cha này của hắn tác động, sở thích đặc biệt kia của ba hắn cũng di truyền sang cho hắn. Hắn không có hứng thú với phụ nữ, chỉ là hắn tưởng rằng mình sẽ chung thủy với một người, không giống như ba mình luôn luôn dẫn về nhà những người cùng giới xa lạ, mỗi ngày sẽ đổi một bạn tình, đời sống tình ái vô cùng phóng túng.
Cho đến khi chuyện của Nhậm Tử Sâm xảy ra, hắn mới đột nhiên nhận ra một điều rằng, tình yêu căn bản sẽ không tồn tại, cuộc sống giống như ba của hắn cũng không tồi, mỗi ngày đều sẽ làm quen với những người khác nhau, nếu thích có thể cùng nhau dây dưa vài ngày, chán rồi thì có thể cho họ một khoản tiền coi như tình phí.
Trương Tu vốn là một sự việc ngoài ý muốn của hắn, Trương Đạo biết tính hướng của hắn cũng không ngăn cản, chỉ yêu cầu hắn làm biện pháp thụ tinh nhân tạo để có hậu nhân về sau. Trương Dạng không đồng ý, hắn không muốn trên đời này sẽ có một đứa bé cũng bị lạnh nhạt giống như hắn, hắn luôn đối nghịch với Trương Đạo, lại cố tình không muốn cho Trương gia có hậu duệ.
Trương Tu có mặt trên đời này là do Nhậm Tử Sâm lừa hắn, tuy rằng hai người đã ở bên nhau thời gian rất lâu nhưng vẫn chưa phát sinh ra chuyện cuối cùng nên làm. Lần đó Nhậm Tử Sâm đến nhà hắn, cố tình đổ nước lên quần của hắn, cậu ta luôn chủ động khiến cho hắn cũng phải giật mình rơi vào ngây ngốc, đến cuối cùng bàn tay kia lại rất mạnh dạn nắm lấy vật nam tính của hắn ân cần chăm sóc. Hắn cũng không phản ứng quá mạnh, chỉ thuận theo đối phương, nhưng là sau khi Nhậm Tử Sâm dùng tay giúp hắn giải quyết thì lại không làm đến bước tiếp sau kia, cậu ta vội vã đứng dậy, cả gương mặt ửng hồng tỏ vẻ lúng túng, ngay cả tay cũng không lau đi đã nhanh chóng rời khỏi nhà rồi.
Khi ấy Trương Dạng còn tưởng rằng Nhậm Tử Sâm lần đầu làm chuyện đó nên xấu hổ mới như vậy, nhưng sau này hắn mới phát hiện ra rằng cậu ta đi nhanh như vậy là vì muốn nhanh chóng bỏ thứ kia vào trong ống nghiệm để mang tới cho ba của mình đổi lấy 5 triệu.
Ngày Trương Dạng phát hiện ra chuyện đó, Nhậm Tử Sâm còn khóc lóc cầu xin hắn đừng chia tay, cậu ta nói em trai của cậu ta gây chuyện với người ta, gia đình cậu ta lại quá nghèo không có tiền để bồi thường, cậu ta chỉ có thể làm việc kia. Nhậm Tử Sâm còn hứa hẹn với hắn rằng nếu như thật sự có một nhóc con cũng tốt, coi như là kết tinh tình yêu của hai người, sau này hai người sẽ cùng nhau nuôi nấng nó. Trương Dạng cảm thấy một viễn cảnh rất tươi đẹp phía sau, cứ như thế mà tha thứ cho cậu ta.
Rất nhanh sau đó, Trương Dạng lại chính mắt nhìn thấy bộ mặt thật của Nhậm Tử Sâm, thì ra người này lại tâm cơ như vậy, phía sau lưng hắn thế nhưng còn có người khác, mà người khác này lại còn là người ba mà hắn luôn đối nghịch.
Nhậm Tử Sâm đã giải thích rất nhiều với hắn nhưng mà hắn cảm thấy những lý do mà cậu ta nói lại nực cười nhất trên đời này. Lại có người vì cần tiền mà đi ngủ với ba của người mình đang quen hay sao? Hơn nữa hắn cũng không thiếu tiền, chút tiền đó hắn có thể cho cậu được. Lý do có thể giải thích được những chuyện mà Nhậm Tử Sâm đã làm chính là vì căn bản cậu ta không thật sự yêu hắn mà thôi.
Từ trước đến nay Trương gia luôn có một quy định rằng tất cả những người thừa kế trong gia tộc không được phép kết hôn với người ngoại quốc, Trương Dạng lại cố tình tìm một cô gái người Nga giúp hắn làm thụ tinh trong ống nghiệm, từ đó mất đi quyền thừa kế.
Trương Dạng biết thời gian gần đây Nhậm Tử Sâm muốn có một đứa trẻ, cậu ta sớm đã nhăm nhe đến phần tài sản của Trương gia. Trương Đạo có vẻ như sắp bị người này dẫn mũi, Trương Dạng mới ở phía sau làm ra một số chuyện mờ ám khiến cho người bên chi cục thuế đến điều tra Trương Đạo, nhân tiện tạm giam ông ta một thời gian. Nhậm Tử Sâm sợ Trương Đạo thật sự rớt đài mới chạy tới muốn quay lại với hắn. Trương Dạng có thể giúp Trương Đạo thoát khỏi việc điều tra, mọi tài sản của ông ta không bị niêm phong với một điều kiện người đứng đầu gia tộc sau này phải là hắn.
Không phải hắn tham lam của cải của Trương gia mà là hắn muốn cái danh tiếng gia tộc tưởng chừng như nghiêm chỉnh bên ngoài này. Hắn tình cờ phát hiện ra thân thế thật sự của Trương Mạn Đường, ba của cậu là người đứng đầu Sát gia ở Lệ Giang. Sát gia vốn là gia tộc truyền thống lâu đời, chuyên sản xuất gốm sứ và kinh doanh dịch vụ du lịch ở khu vực Lệ Giang. Nếu như so với Trương gia quả thật không thể sánh bằng nhưng những người nhà họ Sát khi kết hôn luôn rất để ý đến dòng dõi gia tộc, không quan tâm đến việc giàu hay nghèo chỉ quan tâm đến việc gia đình của đối phương có thật sự nề nếp trong sạch hay không, nếu như đối tượng kết hôn là trưởng tộc thì lại càng được đề cao coi trong hơn nữa.
Trương Dạng biết việc để cho Sát gia chấp nhận chuyện Trương Mạn Đường thích đàn ông rất khó, hắn cũng tin tưởng Trương Mạn Đường sẽ không rời khỏi hắn nhưng dù sao hắn cũng không muốn cún con này vì hắn mà trở mặt với người thân, huống chi hắn biết vật nhỏ này rất khao khát có được một gia đình.
Trương gia luôn được bao bọc bởi cái mác trong sạch nề nếp, hơn nữa cũng là gia tộc có chỗ đứng kinh tế, ngoài chuyện hắn là đàn ông, Trương Mạn Đường cũng là đàn ông ra thì căn bản Sát gia không có gì là không thể chấp nhận được.
Trong phòng ngủ của Trương Dạng lúc này truyền tới một tiếng nhạc chuông dai dẳng đánh thức Trương Mạn Đường. Cậu mơ màng tỉnh giấc, đưa tay tìm kiếm điện thoại lại phát hiện ra người nằm bên cạnh sớm đã rời đi, bầu trời bên ngoài ban công vẫn bị bao phủ bởi bóng tối, đồng hồ điện tử trên màn hình điện thoại mới điểm 11 giờ khuya, giờ này lại có một số lạ gọi tới cho cậu.
Trương Mạn Đường nhíu mày, mệt mỏi nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi.
"Xin hỏi ai vậy?"
Đầu dây bên kia im lặng mất vài giây, theo sau đó là một giọng nói của phụ nữ, hình như còn hơi hồi hộp thì phải.
"Xin hỏi có phải số điện thoại của Mạn Đường hay không?"
Trương Mạn Đường nhíu mày, chẳng lẽ là một fan hâm mộ nào đó hay sao, nhưng mà giọng nói kia dường như là một người phụ nữ trung niên thì phải.
"Phải, là tôi, xin hỏi ai vậy?"
Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc, theo sau đó còn có tiếng khóc nho nhỏ, Trương Mạn Đường nhíu mày, tiếng khóc này hẳn không phải là tiếng khóc phấn khích khi fan hâm mộ tìm thấy số điện thoại của thần tượng.
"Mộc Nhân, là mẹ, là mẹ... Xin lỗi Mộc Nhân, xin lỗi."
Trương Mạn Đường nhíu mày, trong nhất thời ngây ngốc, một tiếng mẹ này cậu ngay cả khi đóng phim cũng còn chưa có cơ hội gọi, hiện tại lại có một người phụ nữ xa lạ nói rằng bà ta là mẹ cậu, còn gọi cậu với một cái tên mà trước nay cậu chưa từng nghe.
"Xin lỗi, hẳn là nhầm số rồi, tôi không phải Mộc Nhân.".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]