Trương Dạng im lặng hưởng thụ sự quan tâm của Trương Mạn Đường, cho dù hắn biết cậu sẽ không làm chuyện lén lút sau lưng hắn nhưng khi hắn nhìn thấy cậu có những hành động ân cần với cô gái khác như vậy, hắn đã nổi giận, tâm trạng vô cùng xấu.
"Nếu biết trước em thảnh thơi như thế thì tôi đã không cần gấp gáp giải quyết công việc làm gì."
Cuối cùng Trương Dạng cũng đã chịu mở miệng nói chuyện, Trương Mạn Đường rất muốn nghe giọng nói của hắn, cũng đã hai tuần rồi cậu không được nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc này, cho dù bây giờ ngữ điệu kia rất dửng dưng đi chăng nữa cậu cũng muốn nghe.
"Trương Dạng, em thật sự rất nhớ anh. Lần này anh tới là đón em về phải không?"
Khi chỉ có một mình cậu ở lại nơi xa lạ này, cậu không có đủ dũng khí để đối diện với người khác, lúc nào cũng sẽ nhẫn nhịn chịu đựng. Bây giờ Trương Dạng xuất hiện rồi, người đàn ông này tài giỏi như vậy, tự khắc sẽ có cách giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, hoặc nói hắn có thể cho cậu sự dũng khí mà khi cậu ở một mình không có được.
"Có vẻ như Sát thiếu gia đã quen thuộc với cuộc sống ở đây rồi."
Trương Dạng quay sang nhìn Trương Mạn Đường, người này càng ngày càng không thể tách rời được, khi hắn có việc phải đi xa hắn mới chân chính nhận ra được điều đó.
Lời nói châm chọc mang theo sự dò xét kia của Trương Dạng không làm cho Trương Mạn Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-mat-co-kich/2479640/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.