🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi biết đầu đuôi sự việc, đương nhiên Long Nghị không thể khoanh tay nhắm mắt làm ngơ.

Ngày xưa anh đã từng là người quen thuộc với thứ hàng cấm này, biết rõ chúng nguy hiểm bao nhiêu. Mà hiện nay anh là bảo vệ cầm đồng lương trên tay, cũng nên chịu trách nhiệm giữ an toàn cho khu dân cư.

Hôm sau là một ngày trời nhiều mây.

Đến ca trực, Long Nghị lập tức lấy sổ ghi chép trong ngăn kéo ra.

Mặc dù công ty bất động sản chỗ anh không quá quan trọng vấn đề vật tư tài sản mấy khu dân cư cũ, nhưng trên điều lệ vẫn đảm bảo. Tất cả hộ gia đình trong khu dân cư đều phải đăng ký, mà những người thuê căn hộ cũng được yêu cầu ký giấy xác nhận thông tin thuê mới được phép vào ở.

Long Nghị lật cuốn sổ ghi chép đã nhàu nát, cuốn sổ dày chừng hai ngón tay trải qua chừng ấy thời gian đã dùng hết quá nửa. Anh vuốt phẳng góc trang gấp lại nhăn nhúm, mở đến trang mới nhất rồi lật ngược về trước.

201 không đến thuê vào ca trực của Long Nghị, nhưng đại khái anh vẫn nhớ ngày hộ kia dọn tới, nhắm chừng trước sau Tết Âm.

Khi đó anh còn đang vật lộn với đứa nhỏ về vấn đề tình cảm, đôi lúc trong ca trực sẽ phân tâm. Anh chỉ mơ hồ nhớ người dọn tới là một đôi tình nhân, không có quá nhiều đồ đạc, chỉ gói gọn trong một chuyến xe.

Long Nghị lật về trước một trang, thấy ngay cái tên Phùng Thọ Vinh xuất hiện.

Phùng Thọ Vinh, Tôn Di, đúng thật là hai người ký xác nhận.

Anh kiểm tra thông tin giấy tờ bên dưới chữ ký, nhìn vào tuổi tác.

Một người ba lăm, một người hai ba, cả hai đều làm việc tại nhà, thường cũng hiếm khi ra ngoài tiếp xúc với ai, rất kỳ lạ.



"Chào buổi sáng anh Long, anh lấy xe hộ em cái được không."

Có người gõ gõ cửa kính phòng trực, ra là thanh niên Trần Huy ở cụm ba.

Trần Huy làm bên y tế, cách đây ít lâu vừa tậu chiếc bốn bánh chạy điện, thế mà ngay hôm sau lái về đã đụng xe với nhà khác, rồi mấy bữa sau đang đỗ xe thì suýt quẹt gãy gương.

Khu dân cư Thiển Thủy không có khu vực đậu xe đạt tiêu chuẩn nên chỉ tận dụng mọi ngóc ngách trong sân, đúng là hơi làm khó người mới cầm lái. Nhưng lượng xe trong khu ngày một nhiều, chỗ đậu lại có hạn, bảo vệ như Long Nghị chỉ có thể cố gắng hết sức chứ không thể mở rộng thêm không gian đỗ.

Trần Huy cũng hiểu, chỉ là hơi rầu chuyện không biết chỗ bảo hiểm mình mua có đủ không.

Nhưng lần đầu nhìn thấy Long Nghị đỗ xe giúp một hộ gia đình sáng muộn mà còn đang ngủ, anh đánh vô lăng một cách nhẹ nhàng, bẻ lái thẳng vào không gian chật hẹp giữa hai chiếc xe khác mà không hề đụng chạm tới ai, thế là Trần Huy đã tìm ra phương án thoát hiểm đáng tin cậy.

Long Nghị gập sổ trả về ngăn kéo, nhận chìa khóa Trần Huy ném sang. Anh chợt nhớ ra, hình như Trần Huy cũng ở... cụm ba tòa hai.

"Bác sĩ Trần ở lầu mấy tòa hai vậy?"

"Lầu bốn đó anh, 402." Trần Huy đâm ống hút vào hộp sữa bò, nghe vậy bèn ngẩng đầu hỏi Long Nghị, "Sao thế?"

"Không có gì, gần đây cậu có để ý lầu dưới có gì bất thường không?"

"Đâu có." Trần Huy hút một ngụm sữa, tới gần chỗ đậu, "Có cái hộ dưới lầu không vệ sinh tí nào, ngày nào cũng thải cả đống rác ra hành lang."

Long Nghị khẽ nhướng mày: "Lầu ba?"

Trần Huy ngẫm nghĩ: "Hình như là lầu hai."

"Lôi thôi không tưởng nổi." Trần Huy như hồi tưởng lại mùi gì đó, uống sữa hết nổi, "Nhiều khi đêm hôm đi ngang còn ngửi thấy mùi... chua chua hôi hôi, ọe."

Long Nghị bật cười: "Cậu là bác sĩ mà."

"Ôi chà, hồi mới vào trường y tới mùi thuốc khử trùng em còn không ngửi nổi!"

Trần Huy phẩy tay áo, vẻ mặt nhăn nhó khổ sở.

Trò chuyện với người nọ được đôi câu, suy đoán trong đầu Long Nghị thêm phần rõ ràng. Sau khi lấy xe ra cho Trần Huy, Long Nghị quay về khu dân cư, đến phòng dọn dẹp nhân viên dọn vệ sinh của khu.



"Chị Đỗ."

Long Nghị chào hỏi, người phụ nữ tóc hoa râm thẳng lưng dậy, ngoái đầu nở nụ cười hiền lành với anh.

"Tiểu Long, có chuyện gì à?"

Đỗ Ngọc Mai là dân lao động nhập cư, đã gần sáu mươi tuổi. Chồng và con trai đều lái xe, về sau con trai chạy đêm gặp tai nạn, may mà người ngợm không làm sao, nhưng cũng vì thế mà cõng số nợ lớn trên lưng. Vì gom góp tiền trả nợ nên Đỗ Ngọc Mai làm nhiều việc một lúc, nhân viên quét dọn ở khu dân cư Thiển Thủy chỉ là một trong số hàng tá việc người phụ nữ này làm hằng ngày mà thôi.

Long Nghị dừng mắt trên túi nilong đen lót trong thùng rác: "Chị Đỗ, chị cũng quét dọn hành lang các tòa nữa phải không?"

Công ty bất động sản này trả lương cho nhân viên vệ sinh còn bèo nhèo hơn bảo vệ, cũng không yêu cầu nhiều, chỉ cần đảm bảo khu dân cư sạch sẽ gọn gàng, quét rác mỗi ngày là được. Hành lang nửa tháng quét một lần, có nhân viên lười thì hầu như bỏ bê, bởi cũng đâu ai kiểm tra.

Đỗ Ngọc Mai vừa dẹp thùng rác đầy ắp vừa nở nụ cười, làn da vàng vọt đen nhẻm hằn đầy nếp nhăn: "Có đáng gì đâu, chị tiện tay dọn thôi."

"Vất vả rồi." Long Nghị thay túi rác đen mới vào thùng giúp chị Đỗ, "Chị Đỗ có ấn tượng gì với hộ ở lầu hai tòa hai cụm ba không?"

"Tòa hai cụm ba?" Đỗ Ngọc Mai ngẫm nghĩ, "À, tòa đằng sau ngõ, lầu hai... Cậu nói hai cô cậu hay quăng rác rưởi lung tung đấy à?"

"Ừm."

"Ít ra ngoài lắm, chị thấy chắc nhà cô cậu kia cũng không khá khẩm gì, hai vợ chồng gầy còm trơ xương." Đỗ Ngọc Mai lắc đầu cảm thán, "Thanh niên bây giờ không biết chăm sóc bản thân gì cả, ngày nào cũng ăn đồ ăn nhanh ngoài đường!"

Long Nghị khựng lại: "Chị từng gặp họ rồi?"

"Mới mấy ngày trước đây." Chị Đỗ đáp, "Đợt Tết âm rồi chị nghỉ mấy ngày không đến còn gì, lúc làm lại thì phát hiện cửa nhà họ đầy rác nên chị gõ cửa nói mấy câu, cô vợ ra mở cửa."

"Cô ta phản ứng thế nào?"

"Chỉ gật đầu nói biết rồi, sau đó đóng sầm cửa lại." Đỗ Ngọc Mai thở dài, "Y hệt như thằng con nhà chị vậy, không biết xử sự lễ phép. Là tại người lớn như chị không dạy dỗ."

Long Nghị gật đầu, trịnh trọng nói với Đỗ Ngọc Mai: "Chị Đỗ, lần sau chị đừng gõ cửa nữa, có chuyện gì để tôi đến xử lý... Đồ ngoài cửa tạm thời chị cũng đừng dọn dẹp."

Thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, chị Đỗ chùi tay vào tạp dề, vội vã gật đầu: "À, được, theo lời cậu."

Giữa trưa Long Nghị gọi điện cho Trần Minh Cường, thuật lại tình hình và suy đoán của mình.



Trần Minh Cường ở đầu dây bên kia tỏ ý đã bắt đầu điều tra, chỉ là đang thiếu chứng cứ, lực lượng trong sở hiện đang không đủ nên chỉ có thể tranh thủ cử người đi ban đêm.

Long Nghị yên tâm, buổi chiều sửa lều tránh mưa đậu xe thêm lần nữa. Dạo này hay mưa nên nước cứ dột xuống làm nhà xe ẩm ướt dầm dề, mỗi lần lấy xe lại lái phải một vũng nước bẩn.

Tối, trời bắt đầu tí tách đổ mưa. Long Nghị nhận điện thoại Tần Thiên báo phải tăng ca, nói anh ăn cơm trước đừng chờ mình.

Trưa nay Long Nghị ăn nhiều, bây giờ vẫn chưa đói nên định bụng giao ca rồi về chờ đứa nhỏ về ăn cùng.

Gần tám giờ tối, mấy hộ trong khu dân cư lục tục kéo nhau về, xung quanh dậy mùi nấu nướng thơm phức.

Long Nghị ngồi trong phòng trực đọc bộ "Anh Hùng Xạ Điêu truyện" nhàu cũ, tay kia nhẹ nhàng xoa xoa nhóc Móm nằm dài trên đùi anh gà gật.

"Reng reng reng."

Số máy phòng trực bỗng reo lên.

"A lô, xin chào, đây là phòng trực khu dân cư Thiển Thủy."

Long Nghị nhận điện.

Bên đầu kia là giọng nữ rất vội vã: "Anh bảo vệ! Nhanh, anh nhanh nhanh tới đây đi, chồng tôi sắp lao vào đánh nhau với hàng xóm rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.