Tần Thiên nghỉ hai ngày, nếu bác sĩ không nói vết thương ngoài của Long Nghị lành rất nhanh, Tần Thiên nhắm chừng muốn xin nghỉ thêm mấy bữa nữa.
"Anh ăn thử sườn hầm khoai tây em nấu này." Gần đến giờ cơm tối, người nhà mấy phòng bệnh xung quanh lục tục lên căn tin lầu trên mua cơm. Tần Thiên mở hộp cơm giữ nhiệt mình xách theo ra, lấy từng ngăn đặt lên bàn, "Hồi trước anh mới dạy em nấu có một lần, em quên mất phải cho bao nhiêu nguyên liệu rồi. Em chỉ nhắm đại thôi, cũng chẳng biết có ngon không."
Hộp cơm giữ ấm này có từ hồi cậu nằm viện, anh Long nấu cơm cho cậu ăn nên mới mua, cũng khá chất lượng, hai ba tiếng rồi mà đồ ăn vẫn nóng hổi.
"Ngửi là thấy ngon rồi."
Long Nghị dựa lưng lên giường, nhìn dáng vẻ bận bịu của đứa nhỏ mà khóe môi thoáng cong lên.
"Anh nghĩ mình là nhóc Móm à." Tần Thiên quở giận anh một tí, rồi lại tự đắc khoe: "Cơ mà Móm thấy ngon lắm nha, ăn hết sạch cả thau to đùng luôn."
Long Nghị bật cười: "Thì ra anh bị thương mà chỉ được ăn đồ ăn của chó à?"
"Hừ, ai bảo anh bị thương!?" Tần Thiên nghiêm mặt nhưng lại chẳng căng được bao lâu, không nhịn nổi phì cười.
"Bây giờ Móm có công cứu anh, chắc chắn phải ăn ngon hơn anh rồi." Tần Thiên lấy hai ngăn đồ ăn trên cùng ra cho Long Nghị, sau đó đổ canh sườn củ từ vào bát sứ, chép miệng: "Anh thấy chưa, mấy miếng sườn to nhất thưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-mat-chi-co-troi-xanh/2984763/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.