Chương trước
Chương sau
Mấy tiếng sau mẹ Tiểu Vũ mới tất tả chạy đến đồn công an.

Trong bộ đồ lao động màu tím, người ngợm bụi bặm bẩn thỉu.

Nghe cảnh sát trình bày và Tần Thiên nói xong, thoạt tiên mẹ Tiểu Vũ tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên, sau đó vung tay tát đứa bé đang mân mê món đồ chơi trước mặt tất cả mọi người.

"Chị làm gì vậy!?"

Tần Thiên lanh mắt lẹ tay kéo cậu bé đến trước mặt, còn Long Nghị đưa tay giữ cổ tay người phụ nữ.

Người phụ ấy gầy gò, giãy hai lần không thoát được bèn quay về phía con mình mắng: "Cái thằng chết tiệt mắt mũi để lên trời! Mẹ mày vất vả làm lụng cho mày ăn học mà mày ngu thế hả con, bị người ta bắt nạt cũng không biết!? Hả!?"

Khuôn mặt vàng vọt của người phụ nữ cay nghiệt, giọng điệu dữ dằn khiến mấy nữ cảnh sát chung quanh nghe mà cau mày, cảm thấy cậu bé thật đáng thương khi có người mẹ như vậy.

"Mẹ ơi mẹ..."

Tiểu Vũ được Tần Thiên che chở lại không tránh đi, trái lại còn sợ hãi chạy tới, đẩy Long Nghị ra, dắt lấy ngón tay gầy guộc còm cõi của mẹ.

"Mẹ ơi ăn kẹo nè."

Trong tay cậu bé là một viên kẹo sữa gà trống, nắm lâu quá nên có hơi chảy ra, quý như món bảo bối nhét vào tay người phụ nữ.

"Ăn ăn ăn, cái đầu mày suốt ngày chỉ biết ăn! Có ngày bị người ta bả độc cho chết không biết chừng!"

"Sao chị lại nói vậy?"

Có viên cảnh sát không nhìn nổi lên tiếng.

"Tôi là mẹ nó, thích mắng kiểu gì thì mắng!" Người phụ nữ mau mồm mau miệng, lại giơ tay lên, "Tôi đánh nó còn được! Mắc mớ gì tới cô!?"

"Chị!"

Tần Thiên thấy Long Nghị nhíu mày định tiến tới cản, cậu níu vạt áo người đàn ông lại.

Lắc đầu với anh.

"Chát!"

Mông đứa nhỏ bị tét một bàn tay nghe vang dội. Nhưng cậu bé không khóc, chỉ né ra một chút xíu.

"Còn biết đau!?"

Người phụ nữ căm giận nói: "Thằng già đó có đánh mày không?"

Tiểu Vũ vội vàng lắc đầu.

"Có đau đít không?"

Người phụ nữ tiếp tục hỏi, tay sờ vào mông con mình, nói năng thẳng thừng thô lỗ.

Tiểu Vụ che mông lại, tiếp tục lắc lắc

"Vậy sờ chỗ kia của mày rồi?"

Người phụ nữ dường như không để ý cái nhìn của mọi ngời xung quanh, cứ thế xốc quần áo cậu bé lên, vói tay vào nhìn khắp nơi.

"Có sờ chỗ này không? Chỗ này thì sao?!"

Người phụ nữ vừa vội vừa mạnh bạo, Tần Thiên trông thấy ngón tay người phụ nữ ấy run rẩy, lẫn sự căng thẳng nơi đôi mắt.

Long Nghị cũng nhìn thấy.

Anh im ắng nơi lỏng, đứng cạnh Tần Thiên yên lặng nhìn xem.

Mãi đến khi sờ soạng hết người cậu bé rồi, xác nhận lão già kia chỉ mó tay vào hai cái đã bị tóm người phụ nữ mới thở phào, ngồi bệt xuống đất, ôm chặt đứa con trai ngây ngô chẳng biết gì gào khóc.

"Thằng nhóc chết giẫm! Sao mẹ mày lại đẻ ra một đứa dốt nát thế không biết! Mày muốn dọa chết mẹ có đúng không!?"

Người phụ nữ ôm chặt khôn tả, như thể muốn khảm cậu bé vào cơ thể mình. Thế nhưng cậu bé như cảm nhận được sự lo lắng của mẹ, chịu đau không kêu lên, lại còn chìa tay vỗ vỗ lưng mẹ: "Mẹ mẹ ơi, con ngoan, con nghe lời, mẹ đừng khóc."

"Nghe lời!? Mẹ mày thấy cái gì mày nghe chui hết vào bụng chó rồi!"

"Sau này ai cho cái gì cũng không được phép ăn!" Người phụ nữ lau mặt, lại đánh mông cậu bé hai cái, hung ác nói với nó: "Muốn ăn muốn mua cái gì không biết mở mồm ra nói hả? Mẹ mày làm sớm về khuya kiếm tiền vì ai!? Hả!? Con sói mắt trắng này!"

"Còn nữa, ai muốn sờ muốn bắt mày cởi quần áo thì gào khóc kêu to lên, có nghe không!? Đần độn!"

"Ồ..." Tiểu Vũ mơ hồ ý thức được mình gặp rắc rối to rồi, bây giờ mới gục đầu xuống, nghiêm trang gật đầu, "Con nghe ạ."

Nhưng tay đang cầm đồ lại len lén giấu ra sau.

Người phụ nữ tinh mắt lập tức trông thấy.

Một chiếc xe ô tô mới toanh.

Người phụ muốn giành lấy ném đi, Tần Thiên chủ động lên tiếng, giải thích đây là đồ mình mới mua cho cậu bé.

"Không đáng mấy đồng ạ."

Tần Thiên không nói đỡ cho cậu bé, chỉ khách quan thuật lại những gì mình biết: "Bây giờ đám nhóc tiểu học thịnh món đồ chơi này lắm, đứa nào cũng có một chiếc."

Cậu ngưng một chút: "Có lẽ chị không biết. Nhiều khi, sự xa lánh giữa tụi nhỏ với nhau... còn gây tổn thương lớn hơn."

Thế giới của con trẻ thơ ngây mà tàn khốc.

Đôi khi vẻn vẹn chỉ vì một chiếc cặp sách lỗi thời, một cái bao tập cũ kỹ, hoặc một đôi giày hở nứt.

Cũng đủ phát triển thành một vụ bạo lực học đường.

Tần thiên muốn nói cho người phụ nữ, có lẽ con cô chỉ đang muốn hòa nhập vào tập thể, có lẽ chỉ là không muốn tạo thêm gánh nặng cho mẹ, có lẽ chỉ là... muốn cố gắng tồn tại bằng cách thức của riêng mình.

Người sai là những kẻ khác, không phải một đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi.

Người phụ nữ im ắng hồi lâu.

Đoạn buông con trai ra, moi móc trong bộ đồng phục công nhân dính đầy dầu máy khắp nơi, lấy ra một xấp tiền lẻ.

"Bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho cậu."

Tần Thiên há to miệng, muốn nói không cần, nhưng Long Nghị lại lên tiếng thay cậu: "Năm mươi tám."

Người phụ nữ liếm ngón tay, cẩn thận đếm chỗ tiền lẻ một lát, rồi rút một xấp ra đưa cho Tần Thiên: "Cảm ơn cậu."

Giọng người phụ nữ ấy khô khốc, nhưng trịnh trọng đến vô cùng.

Tần Thiên nở nụ cười, nhận lấy nhét vào túi quần: "Đừng khách sáo."

Cậu ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu bé: "Tiểu Vũ này, mẹ là người thương em nhất trên đời đó. Sau này phải biết nghe lời mẹ, muốn cái gì thì nói với mẹ, gặp chuyện gì cũng phải nói với mẹ, được không?"

"Dạ!"

Đứa bé gầy nhỏ nghiêm túc gật đầu, dựa vào người phụ nữ, ngoan ngoãn hết mực.

Lúc ra khỏi đồn công an đã gần mười giờ tối.

Tần Thiên vừa báo cảnh sát xong là gọi điện ngay cho Vương Đông Đông, cậu nhóc cũng vừa hay ở gần đó. Tần Thiên nhờ cậu nhóc giao đồ cho khách, sau đó mới giải thích với khách.

Vương Đông Đông đang ôm đồm cả đống việc nhận nhiệm vụ giao hàng. Vì hình tượng tốt đẹp của công ty, cậu nhóc còn cố tình bỏ tiền túi gọi xe để giao đồ tận cửa cho khách, mà kết quả suýt thì bị thầy giáo thể dục bị nhốt ba tiếng đồng hồ ngoài cửa xạc cho một chập.

Đương nhiên, đó lại là một câu chuyện khác.

Video Tần Thiên vô tình quay được cảnh lão già dâm ô quấy rối trẻ em trở thành chứng cứ phạm tội rõ ràng nhất. Bên Trần Minh Cường đã bắt đầu lập án điều tra, sau này nếu có thể thu thập được nhiều chứng cứ hơn nữa sẽ gom lại giao lên viện kiểm sát, tiến hành truy cứu trách nhiệm hình sự đối với Lý Vinh.

Người phụ nữ đồng ý phối hợp cùng cảnh sát làm chứng khi cần, nhưng yêu cầu không để lộ danh tính con trai mình rộng rãi, Trần Minh Cường thông qua rất thoải mái.

Quá trình sau đó không còn việc của Tần Thiên với Long Nghị. Hai người ra khỏi đồn, trên đường về nhà, Tần Thiên nói với Long Nghị suy nghĩ của mình.

Cậu không biết chứng cứ mình có có tác dụng đến đâu, lão già kia sẽ nhận hình phạt ở mức nào. Cậu mới lên mạng tra, có vụ án tương tự dù bằng chứng vô cùng xác thực cũng chỉ bị phán từ ba tới năm năm.

Tần Thiên cứ cảm thấy trong ngực nghẹn cái gì đó! Khó chịu!

Long Nghị trầm ngâm, gợi ý cho Tần Thiên một chiêu.

Cậu có thể hỏi ý kiến hai anh em Phương Lương.

Tần Thiên nghe xong hai mắt tức khắc sáng rỡ lên. Cậu đập tay, cảm thấy người đàn ông nhà mình thông minh quá chừng.

Anh Phương là nhân tài đó, hồi xưa dần Ngô Ba với Trương Khai Kỳ mất cả việc mà thanh danh cũng nát bét, khổ mà không dám kêu, đúng thật không đánh đã thắng.

Còn anh Lương hả....

Hờ hờ, nếu công lý không xử được lão già kia... Tần Thiên cảm thấy thể nào anh Lương cũng có trò cho lão biết, vì sao biển xanh lại mặn!

Long Nghị quẳng phiền não của đứa nhỏ đi dễ như bỡn.

Thấy mặt mày Tần Thiên giãn ra, anh nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, dắt tay cậu nhét vào túi áo khoác mình.

Hàng quán hai bên đường đã đóng cửa gần hết, chỉ còn lác đác mấy hàng ăn còn mở.

Đi ngang qua một quán đồ nướng, mùi đồ ăn thơm phức bay ra khiến bụng cả hai cồn cào réo inh ỏi.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tần Thiên không nhịn nổi phì cười thành tiếng.

"Ăn xiên ha anh? Hay là đi làm bát mì?"

Long Nghị nhìn quán nướng không sạch sẽ mấy nọ, kéo đứa nhỏ đi.

"Mì."

Đường gần về khuya thưa xe cộ, người qua lại trên đường cũng ít ỏi tới đáng thương.

Hai bóng lưng một cao một thấp sánh vai nhau đi trong con đường nhỏ, đèn đường chiếu tỏa ánh sáng màu vàng ấm xuống rải phía sau cả hai chiếc bóng mờ ảo. Theo bước hai người đi, đôi chiếc bóng bị kéo dài ra mãi, nhưng dẫu dài đến mấy cũng chẳng mảy may chia tách.

"Hồi đó mẹ em cũng thế đấy ạ."

Tần Thiên bỗng lên tiếng, nhắc tới người mẹ trong đồn hôm nay.

"Nói năng chua ngoa, tim lại mềm như đậu hũ. Ngoài miệng chẳng bao giờ hiền hòa, làm sai mỗi tí là lôi ra chửi cả năm trời có chừng."

Long Nghị cầm tay đứa nhỏ, yên lặng lắng nghe.

"Mỗi lần anh em nhập học cũng là lúc bà mắng dữ nhất luôn." Tần Thiên hoài niệm: "Mắng hai đứa em phá gia chi tử, mắng anh em muốn khoắng sạch tiền với nhà cửa của bà... Nhưng rồi cuối cùng vẫn luôn gom góp đủ tiền cho anh em đóng học phí."

"Sau này anh em đi rồi, bà quay qua mắng em suốt."

Long Nghị miết ngón cái vuốt ve mu bàn tay đứa nhỏ, lặng lẽ vỗ về người yêu mình.

Tần Thiên không khó chịu, còn nghiêng đầu cười với anh: "Mẹ mắng em ghê lắm luôn, cơ mà ai dám bắt nạt em ấy nhé, bà còn chửi kinh hơn cơ. Thiếu điều đứng trước nhà người ta mắng vốn ba ngày ba đêm, nước bọt dìm người ta chết đuối còn được."

"Nên là mấy phụ nữ trên trấn chẳng ai dám chọc bà đâu."

Long Nghị cũng không nhịn được cười.

"Người phụ nữ hôm nay làm em nhớ đến mẹ." Tần Thiên tựa trên người Long Nghị, thở dài, "Những người phụ nữ ấy không biết yêu con bằng cách nào."

Long Nghị ừ một tiếng: "Đó là khoảng cách thế hệ."

Tần Thiên nghe thế cười khúc khích, ngửa cổ hỏi người đàn ông: "Thế giữa hai đứa mình có khoảng cách thế hệ không anh?"

Đuôi mày cong cong, ánh mắt ranh mãnh.

Long Nghị thấy mình tự bê đá đập vào chân mình rồi, hơi đau đấy.

"Không có."

"Sao lại không có vậy ta?"

Tần Thiên nhướng mày, xòe tay đếm số: "Người ta bảo ba năm là một thế hệ, em đếm thử xem, giữa tụi mình là mấy thế hệ à ta..."

"Không có cái nào hết!"

Không đợi Tần Thiên nói hết câu, Long Nghị đã mạnh tay kéo tay đứa nhỏ đút vào túi mình, chắc như đinh đóng cột.

Anh đưa mắt trông thấy không xa phía trước có một quán mì còn sáng lửa, mau mắn tăng tốc. Tần Thiên bị anh kéo tay chúi đầu về trước cứ như cái đuôi nhỏ theo sau.

"Sao lại thế hở anh? Cho em lý do chứ?"

Tần Thiên nhất quyết không buông tha, cười hì hì hỏi tiếp.

Long Nghị biết rõ đứa nhỏ nhà mình chỉ thích nghịch ngợm trêu mình thế thôi, nhưng vẫn chiều ý cậu, hạ giọng trả lời.

"... Anh vượt được."

"Một thế hệ anh sẽ vượt một thế hệ, có mười... anh sẽ vượt mười."

Bên trong túi áo không ai nhìn thấy, anh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Tần Thiên cho thật ấm áp, sau đó đan năm ngón tay mình vào năm ngón tay thanh niên.

"Chỉ cần em không buông tay." Long Nghị đan siết, "Dẫu là bao rộng bao sâu, anh đều đủ sức vượt qua để đến bên cạnh em."

Người đàn ông vẫn tự nhiên chân thành như thế đó, thế mà nghe sao bùi tai vô cùng.

Mắt Tần Thiên sáng long lanh, gần giống như vì sao trên trời.

Cậu toe toét cười rực rỡ, lôi tay Long Nghị khỏi túi áo, hai ngón tay đeo nhẫn áp chặt lấy nhau vang tiếng lanh lảnh.

Không cho người đàn ông cơ hội buông ra, cậu nắm lấy tay Long Nghị thật chặt, bước vào quán ăn rộng rãi thoáng mát.

"Ông chủ, cho hai tô mì! Một tô mì bò lớn, một tô mì sườn lớn!"

Giọng thanh niên nhẹ nhàng mà vang giòn.

"Mì bò thêm cay!"

[Kết thúc]

Tác giả có lời muốn nói:

Những gì muốn truyền đạt cũng đã gần như hoàn chỉnh rồi! Mới đầu muốn cho hai ngừi có một đứa bé, mà về sau càng viết lại càng cảm thấy không cần thiết. Chuyện này nên để đôi chồng chồng trẻ quyết định đi vậy, tôi chỉ là một người kể lại thôi, họ sống thế nào là tự do của họ.

Câu chuyện của anh Long và bé Thiên vẫn còn tiếp diễn, nhưng "Trong mắt chỉ có trời xanh" đã đến hồi kết thúc rồi.

Mong rằng mỗi người trong chúng ta sẽ tìm được nửa kia không bao giờ muốn chia phôi, cùng nắm tay nhau ăn một bát mì nóng hổi giữa đêm khuya thường nhật.

Hẹn gặp nhau ở câu chuyện tiếp theo nhen!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.