Editor: Notanis
Ở cư xá Thủy Loan cách nhà họ Tô vài cây số.
Hộp pizza vẫn chưa mở ra, để trên nền nhà.
Nếu như không phải gặp lại sau nhiều năm như vậy, Dịch Yên có lẽ vẫn không biết sức ảnh hưởng của Tô Ngạn đối với cô.
Trước đây luôn nghĩ rằng lúc đó vẫn còn trẻ tuổi, tình yêu vào lúc đó cũng không tính là gì, có lẽ sẽ quên đi sau một thời gian. Những năm qua không phải là Dịch Yên chưa từng nhớ đến Tô Ngạn, nếu không nhớ thì đã không trở về, nhưng trước đây cô không cho rằng, ngoài anh ra thì chẳng thể là ai khác.
Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, Tần Y vẫn chưa từng thích một ai khác nữa.
Năm đó cô chỉ cảm thấy rằng ngay cả khi hai người có hẹn hò anh cũng chẳng thích cô, nên đi thì đi thôi, anh sẽ chẳng thèm lưu luyến đâu mà.
Không ai có thể ngăn cản Dịch Yên thích Tô Ngạn, trên thế giới này, người có thể khiến Dịch Yên lui bước, cũng chỉ có Tô Ngạn mà thôi.
Dù cho đã qua nhiều năm như vậy, nỗi lòng của cô vẫn có thể bị anh tác động, chịu ảnh hưởng bởi anh.
Người ngoài xem cô có bao nhiêu sắt đá, thế mà vẫn luôn có thể bị anh bắt được điểm yếu không lệch đâu được.
Đồ ăn đã được mang đến thế mà Dịch Yên lại không cảm thấy ngon miệng, pizza để lâu cũng dần nguội lạnh.
Tựa như đôi mắt đỏ ngầu trong phút chốc kia cũng chỉ là ảo tưởng. Dịch Yên ngồi bệt trên sàn nhà, không hút thuốc lá, cũng không thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-long-toi-em-la-duy-nhat/1656791/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.