Tút ——
Tút —— tút ——
Bên tai truyền đến âm thanh cứng ngắc lạnh lẽo.
Dịch Yên ngồi xếp bằng trên sàn nhà, sự lạnh lẽo trên sàn lan đến bắp chân.
Trong bóng tối chỉ có ánh sáng của màn hình điện thoại.
Mỗi vang một tiếng, trái tim Dịch Yên đập chậm một nhịp.
Đêm đông lạnh lẽo, que diêm ướt nhẹp khó khăn lắm mới bén lửa, lại sắp tắt rồi.
Ngay Dịch Yên cho rằng điện thoại sẽ tắt, đầu dây bên kia thế mà lại nhận điện thoại.
"Xin chào."
Trái tim Dịch Yên đập chậm một nhịp, ngay sau đó trái tim điên cuồng đập loạn.
Giống như cỏ dại, chỉ cần một trận gió, đã mọc đầy khắp thảo nguyên.
Anh ấy không có đổi số điện thoại, cũng không có không nhận điện thoại.
Lúc cấp 3 Tô Ngạn không có sử dụng điện thoại, không phải vì điều kiện gia đình của anh không tốt, chỉ đơn giản là vì anh không cần.
Anh không có điện thoại, tất nhiên Dịch Yên không lấy được cách liên lạc với anh, sau đó là nhờ Dịch Yên mua số điện thoại cho anh, ép anh dùng mới thôi.
Mà số điện thoại này anh vẫn còn dùng.
Dịch Yên không nói chuyện.
Người ở đầu dây bên kia cũng không hé miệng.
Không dám nói chuyện, nhưng cũng không muốn tắt máy.
Nhận được một cuộc gọi lạ không có âm thanh gì, bình thường mọi người sẽ trực tiếp cúp máy, Dịch Yên biết rõ Tô Ngạn cũng vậy, có thể sẽ không quá hai giây nữa, hoặc ba giây, điện thoại sẽ bị ngắt máy.
Nhưng cô không muốn.
"Tô Ngạn..." Dịch Yên kêu một tiếng, rất nhẹ, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-long-toi-em-la-duy-nhat/1656786/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.