Chương trước
Chương sau
Ánh sáng dần lan ra cả thành phố, nhân viên văn phòng chen chúc trong tàu điện ngầm, xe buýt công cộng, giao thông trên đường lớn tấp nập.
Dòng xe cộ xếp thành hàng dài, chiếc xe Benz đen của Dịch Yên bị ngừng ở giữa đường.
Xe cộ tấp nập hết đợt này đến đợt khác trong giờ cao điểm.
Dịch Yên lại không vội, người khác đi làm, cô tan tầm, chỉ là tiếng còi xe làm cô chóng mặt, khiến cô cũng có cảm giác nôn nóng không thể giải thích.
Tay Dịch Yên để ở trên cửa sổ xe, chống đầu, có chút không kiên nhẫn nhíu mày.
Hai phút sau dòng xe cộ chậm rãi di chuyển, Dịch Yên chậm rãi chạy lên một chút, khi chạy đến ngã ba, cô giẫm chân ga, rời khỏi tuyến đường chính tấp nập.
Sau khi về nhà, Dịch Yên vọt đến phòng tắm tắm rửa, bị cảm vốn dĩ không thể gội đầu, nhưng Dịch Yên chịu không nổi, mái tóc ướt nhẹp bước ra từ trong phòng tắm.
Cũng may mùa đông ở tiểu khu cao cấp này rất ấm áp, Dịch Yên chỉ mặc một cái áo choàng tắm dài cũng chỉ thấy hơi lạnh, từ cửa sổ nhìn xuống, xe cộ trong thành phố đông đúc giống như đàn kiến.
Cô đi chân không trên sàn nhà, đi đến mép giường ngồi xuống.
Áo tắm dài không buộc chặt, tùng lắc lắc mơ hồ lộ ra nửa hình cung tròn trịa trước ngực.
Tay Dịch Yên chống ở phía sau, với tay đến tủ đầu giường lấy hộp thuốc lá rút một điếu, bật lửa rắc một tiếng, Dịch Yên ném bật lửa lên tủ đầu giường, phun ra khói thuốc.
Sau khi hút xong một điếu, cô vẫn giữ tư thế này.
Chờ đến điếu thuốc cháy hết, cô giơ tay, nghiền đầu thuốc lá trong gạt tàn ở tủ đầu giường.
Để tóc khô được một chút, Dịch Yên cởi áo tắm dài rồi ném trên sàn nhà, khoả thân nằm ngủ trong chăn.
Ngủ đến hơn 12 giờ trưa, âm thanh của di động trên đầu giường vang lên.
Một lần lại một lần, dai dẳng không tha.
Dịch Yên mặc dù đang bị bệnh thì giấc ngủ của cô cũng không tốt hơn bao nhiêu, sau khi bị đánh thức, cô trợn mắt nhìn chằm chằm trần nhà, một hồi lâu mới bắt đầu động đậy, tay sờ soạng trong ổ chăn tìm di động.
Trên màn hình điện thoại là một dãy số điện thoại, dãy số này tuy cô không có ghi chú gì, nhưng Dịch Yên lại rất quen thuộc.
Dịch Yên nhíu mày, từ chối điện thoại rồi tắt máy.
Sinh hoạt ngày qua ngày, buổi tối trực ban, buổi sáng đi ngủ, phảng phất tự do chủ lưu đám người cô hồn dã quỷ.
Dịch Yên không gặp lại Tô Ngạn.
Từ hôm đó ở bệnh viện gặp qua một lần, cô không gặp qua anh nữa.
Sinh hoạt dường như không ảnh hưởng gì, Dịch Yên cứ bình thường đi làm, ăn cơm, ngủ, một kiểu người của công việc hết sức bình thường.
Hôm nay cô trực ca sáng, Dịch Yên buổi chiều 6 giờ nhiều tan tầm, trên đường trở về không hề ngoài ý muốn lại kẹt xe giờ tan tầm.
Xe xếp thành một con rồng dài, tiếng còi xe kêu hết đợt này đến đợt khác.
Đến khi Dịch Yên sắp chán đến chết, thì có điện thoại gọi đến.
Dịch Yên liếc liếc mắt một cái màn hình chuyển được điện thoại.
"Tan tầm chưa? Tôi nhớ rõ hôm nay bà trực ban buổi sáng."
Giọng của một thanh niên trẻ tuổi cùng với âm thanh ầm ĩ xung quanh chen vào lỗ tai Dịch Yên.
Ngón tay Dịch Yên vô thức gõ gõ vô lăng: "Không, hôm nay có việc tăng ca."
"Bà mẹ nó đánh rắm sao, trước khi nói dối cũng phải đóng cửa sổ xe lại chứ, tôi còn nghe được tiếng còi xe bên phía bà đấy."
Dịch Yên thật ra cũng chỉ nói giỡn, hỏi: "Như thế nào? Tìm tôi có việc?"
Kỷ Đường là bạn của Dịch Yên, ngoại trừ việc có tiền, lớn lên đẹp trai và có lòng, thì không được chỗ nào tốt, tính cách táo bạo còn kiêu ngạo.
Anh nói: "Thật ra cũng không có việc gì, chỉ hỏi bà đêm nay có đi không."
Dịch Yên: "Không đi."
"Xem như bà có thể, làm bác sĩ đều thành thần tiên cả rồi, đúng là thanh tâm quả dục vô dục vô cầu."
Dịch Yên: "Câm miệng, cho rằng mọi người đều chơi vời lêu lổng giống ông sao."
Kỷ Đường đánh trả: "Tôi chơi bời chỗ nào? Dù gì tôi cũng là một phú nhị đại có công việc làm."
Phía trước dòng xe cộ chậm rãi di chuyển, Dịch Yên chuẩn bị tắt máy: "Nga, ông còn rất kiêu ngạo."
Kỷ Đường tiếp tục đề tài vừa rồi: "Bà trực ban tối không ra ngoài chơi tôi có thể hiểu, buổi tối nghỉ ngơi còn không ra chơi tôi liền không hiểu, buổi tối bà không ra chơi thì làm gì."
Dịch Yên theo lẽ thường hẳn là: "Ngủ."
"Bà xem bà, đây không phải là chính mình tự đi chịu tội sao, yên phận làm một bác sĩ Dịch? Công việc bác sĩ là cho người làm sao? Mỗi ngày mệt đến muốn chết còn phải nhìn sắc mặt người bệnh."
Tầm nhìn dần dần rơi vào hư không, tốc độ xe của Dịch Yên nhanh dần, cảnh vật hai bên đường nhanh chóng lùi lại.
Đeo tai nghe nghe Kỷ Đường nói, môi cô không tiếng động gợi lên, vài phần trào phúng. Lời nói ra cũng không biết bao nhiêu phần thật giả.
"Vì mạng sống đó."
- ----
Dịch Yên cuối cùng không về nhà, Kỷ Đường vốn định tìm một nhà hàng cùng nhau ăn cơm, mặc kệ Dịch Yên từ chối, hai người hẹn ở phố Phương Ngâm.
Phố Phương Ngân không phải khu thương nghiệp, xung quanh đều là những quán ăn nhỏ và hàng rong, những toà nhà kiểu cũ san sát nhau, cửa sổ gỗ trên gác mái mở ra hai bên.
Đến phố Phương Ngâm, Dịch Yên vừa xuống xe đã thấy Kỷ Đường ngồi xổm ven đường ăn bánh rán.
Kỷ Đường vốn dĩ đã trắng, khí lạnh ngoài trời còn khiến sắc mặt cậu ta trắng thêm.
Tay Dịch Yên đút trong túi áo gió, đi đến đường đối diện.
Lá rơi đầy trên đường, cành cây trơ trụi, cành khô xám xịt.
Kỷ Đường bị đông lạnh đến phát run, nhìn Dịch Yên oán trách: "Đến con phố cũ này làm gì vậy, lạnh chết người." Nói rồi lấy lòng đưa bánh rán cho Dịch Yên.
Kỷ Đường bị đông lạnh đến nỗi hàm răng nghiến kèn kẹt: "Sau khi tốt nghiệp trung học tôi đã không trở về đây nữa, nơi này có thật nhiều kiến trúc cũ, thế nhưng bánh rán vẫn còn ngon giống lúc trước."
Dịch Yên nhìn về phía trường nhị trung ở cuối đường: "Cũng không thay đổi nhiều lắm, mà, một chút biến hóa của trường học cũng không có."
Đèn đường mờ nhạt, cổng trường nhị trung mơ hồ vẫn là hình ảnh trước kia.
Kỷ Đường nhìn thoáng qua: "Cái gì mà không thay đổi, là trường học sửa chữa lại, đã mười năm trôi qua, sao có thể một chút biến hóa cũng không có."
Đã mười năm, người và vật, không thể không thay đổi.
Giống như mấy ngày trước nhìn thấy người kia.
Dịch Yên im lặng, không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau đột nhiên hỏi.
"Ông còn nhớ Tô Ngạn không?"
Kỷ Đường còn đang ăn bánh rán, nghe vậy ngẩng đầu mồm miệng không rõ hỏi: "Tô Ngạn? Ai cơ?"
"Không có gì," Dịch Yên nhẹ đá chân Kỷ Đường, "Nhanh lên, tìm một tiệm để ăn cơm."
Kỷ Đường tuy là một phú nhị đại, nhưng có nhiều thời điểm vốn dĩ không có tác phong của một phú nhị đại, cậu đứng lên: "Đúng lúc tôi ăn xong bánh rán rồi, chỉ một cái vốn dĩ không thể no, tôi muốn ăn nước kho với mì thịt bò."
Nước kho là món nổi tiếng của nhà hàng ở phố Phương Ngâm, rất có danh tiếng, khách quen rất nhiều. Nhà hàng mở bên cạnh Nhị trung, khi học sinh tan học đều đến đây tụ tập.
Hiện tại là giờ tự học buổi tối của học sinh, thời tiết lạnh đến nỗi người đi làm khi tan tầm cũng rúc trong nhà, người trong tiệm không nhiều lắm.
Dịch Yên và Kỷ Đường ngồi ở một cái bán sát tường, hai người đều ăn mì thịt bò.
Không lâu sau mì thịt bò được đem lên, nhìn rất ngon, canh suông váng dầu, phía trên thịt bò được cắt thủ công rải một chút hành lá.
Kỷ Đường ăn một đũa lớn, hai má phồng lên: "Bà ăn xong có về đi ngủ không?"
Dịch Yên: "Trở về làm gì? Vất vả tới đây một chuyến, phải chơi suốt đêm."
Kỷ Đường: "...... Bác sĩ Dịch này, 2 tiếng trước bà nói như thế nào, phải về nhà ngủ nha. Bà dư thừa tinh lực thật đó, 6 giờ chiều mai còn phải trực ban kìa."
Dịch Yên đột nhiên hỏi: "Hôm nay lại bị học tỷ của ông từ chối?"
Kỷ Đường đang ăn thịt bò: "......"
Dịch Yên và Kỷ Đường năm đó đều học ở Nhị trung, Dịch Yên cũng coi như là học tỷ của Kỷ Đường, lúc cô học năm 3, Kỷ Đường học năm nhất, Kỷ Đường thích một học tỷ cùng lớp với Dịch Yên, nhưng theo đuổi mười năm học tỷ vẫn không chấp nhận cậu.
Cậu liếc Dịch Yên một cái: "Bà có thể đừng mở miệng ra là đào hố cho người khác không?"
Mắt Dịch Yên khinh thường đảo qua, nhún vai: "Không thể."
Kỷ Đường quăng đũa: "Dịch Yên tôi nói với bà, hôm nay bà muốn quay về ngủ tôi cũng không cho bà về! Vây chết bà luôn."
Dịch Yên cười thanh: "Đồ trẻ con."
- ---------
Rạng sáng 0 giờ.
Hộp đêm ầm ĩ, đèn màu quay xung quanh.
Dịch Yên và Kỷ Đường ra khỏi hộp đem, bên trong bị tiếng nhạc lớn tra tấn một lúc lâu, ra ngoài vẫn còn bị ù tai.
Kỷ Đường đi đường có chút lảo đảo: "Tôi có phải già rồi hay không, nhảy Disco không được bao lâu liền mệt, đầu nặng chân nhẹ."
Dịch Yên: "Là do ông uống say."
Kỷ Đường: "Tôi không có say."
Dịch Yên: "......"
Dịch Yên kỳ thật cũng có chút men say, chẳng qua bị gió lạnh thổi một lúc thì đầu óc cũng rất tỉnh táo, tâm tình lại càng thêm bực bội.
Đêm nay, một ngọn cỏ một cái cây cũng quen thuộc đến mức cô thở không nổi.
Có liên quan đến người kia, vào năm đó.
Hai người lái xe tới, đậu xe ở khu thu phí, đi băng qua hẻm nhỏ là đến.
Mới vừa đi tới hẻm, dầu hẻm có mấy tên dựa vào vách tường, dáng vẻ lưu manh.
Dịch Yên nhìn cũng chưa nhìn một cái.
Kỷ Đường uống say thì càng nói nhiều, đi kế bên Dịch Yên bô bô không ngừng.
"Ai vậy?" Kỷ Đường đi đến bên người Dịch Yên, mắt lờ mờ thấy có mấy người phía trước, "Bọn họ có phải đang nhìn chúng ta không? Còn đi đến bên này."
Dịch Yên vẫn không nhấc mắt lên.
Kỷ Đường dù sao cũng đang say, không để ở trong lòng, lại tiếp tục nói chuyện khác.
Cho đến khi những người kia đi tới, tên cầm đầu bỗng nhiên duỗi tay sờ soạng tay Dịch Yên.
Ngay sau đó vài tên đó dừng lại cười như điên: "Mẹ nó, đúng là sờ soạng thật."
Dịch Yên nắm túi xoay người, trên mặt nhìn không ra bất kì cảm xúc gì, chỉ nhìn bọn họ.
Cuối cùng, tiếng cười đùa của những người kia nhỏ dần, mặc dù đối phương chỉ là một con đàn bà, nhưng bọn hắn vẫn bị ánh mắt này nhìn đến rợn người.
Kỷ Đường thấy Dịch Yên không theo kịp, quay trở lại: "Sao không đi tiếp?"
Cậu nhìn về phía mấy tên đàn ông trước mặt, hỏi Dịch Yên: "Bà muốn đánh nhau hả?"
Nói xong, xem náo nhiệt không chê việc lớn, cố ý nhắc nhở: "Đừng a, chúng ta chỉ có hai người, bọn họ có nhiều người, chúng ta làm sao đánh thắng được bọn họ?"
Đối phương quả nhiên mắc câu, nghĩ thầm đối phương chỉ có hai người, huống chi trong đó có một con đàn bà, sợ cái gì.
Cầm đầu người kia nói: "Cùng lắm cũng chỉ sờ soạng tay mày một chút, làm sao? Không cho sờ?"
"Hay là......"
"Muốn ngủ cùng tụi tao một đêm?"
Dứt lời một đám người cười như điên, có người phụ họa: "Đêm khuya còn ở ngoài đường lắc lư căn bản là không giữ trinh tiết, cùng lắm cũng chỉ sờ soạng tay mày mà thôi."
Kỷ Đường nháy mắt bùng nổ: "ĐM. Con mẹ mày, mày mẹ nó kỳ thị cái gì, con gái ra ngoài chơi thì lại làm sao? Mày mẹ nó có thứ đồ dài hơn người khác thì ghê gớm lắm hả, tao mẹ nó còn kỳ thị não mày so với người bình thường thiếu một khối!"
Bàn tay đang đút trong túi Dịch Yên rút ra ngăn Kỷ Đường lại, bỗng nhiên cười một tiếng, chậm rãi đi tới.
Hẻm cũ sâu hun hút, mấy bình rượu xanh rải rác vứt bên tường.
"Cùng lắm cũng chỉ sờ soạng tay của tao?" Dịch Yên âm cuối khẽ nhếch, ngừng ở này nhóm người trước mặt.
Cô vẫn cười: "Vậy mày có từng nghe qua câu này không, trước liêu giả tiện(*) a."
(*) Bạn nào biết cụm này nghĩa là gì thì chỉ mình với TTvTT
Tiếp theo nháy mắt, sắc mặt Dịch Yên bỗng nhiên thay đổi, nhặt một cái bình rượu ở ven tường nhanh chóng nện vào đầu tên đàn ông.
- -----
Trên con đường bán đồ ăn khuya, đoàn người kề vai sát cánh đi ra khỏi nhà hàng hải sản.
"Liên tục nửa tháng ngồi xổm trong cục cảnh sát ăn mì gói, em thật sự chịu hết nổi rồi," một thanh niên khoảng chừng 20 tuổi lười biếng duỗi lưng, "Hải sản ăn ngon thật a, không có bản án tử hình thật hạnh phúc a."
Một người đàn ông đeo mắt kính lớn tuổi hơn một chút đi lên từ phía sau, đá chân anh ta:"Cậu mẹ nó câm miệng, đang đi chơi đừng cho tôi đề phá án."
"Án tử làm không nổi," mọt người khác bên kia câu lấy vai của người đàn ông đeo mắt kính, "Nói không chừng vài giây sau sẽ có người kêu chúng ta về đơn vị."
Một đám người ha ha cười: "Cậu cút đi."
Lúc này có người hỏi: "Tô Đội đâu rồi?"
"Đang tính tiền bên trong, lập tức sẽ ra ngay." Người đàn ông đứng đầu nói, "Đêm nay Chu đội ở nhà chăm sóc chị dâu, không ai quản chúng ta uống rượu, có thể uống thoải mái."
"Cậu cho rằng Tô Đội mặc kệ à."
"Tô Đội tuy rằng ít nói hay cười, cũng rất nghiêm khắc trong công tác, nhưng chuyện uống rượu này thật đúng là mặc kệ chúng ta."
Cậu thanh niên nhỏ tuổi nhất kia nói: "Em không tin đâu, Tô Đội mấy ngày nay rõ ràng nhìn tâm tình không tốt, lỡ như không cho chúng ta đi thì sao."
Người đần ông đứng đầu nói: "Đến đây đặt cược nào."
Tô Ngạn ra khỏi tiệm, thanh niên 20 tuổi kia đi lên hỏi.
"Tô Đội, có thể đi uống rượu không?"
Vừa rồi ở bên trong ăn cơm nóng, Tô Ngạn cởi áo khoác ra để ở trên cánh tay.
Giờ bên ngoài gió mát, Tô Ngạn một thân áo sơmi, hơi nâng cằm cởi một cúc áo sơ mi cho thoáng khí: "Có thể."
Tên đứng đầu nghe vậy thì huýt sáo: "Cảm ơn Tô Đội. Tên nhóc thối, đưa tiền đây."
"Đưa thì đưa"
Đoàn người ha ha cười trò chuyện vừa đi tới quán bar.
Trên đường trống trải, không có dân cư.
Những người thanh niên ở đây đa số đều nhỏ tuổi hơn Tô Ngạn, cãi nhau ầm ĩ.
Trong một khắc, Tô Ngạn giống như cảm thấy được cái gì, bước chân dừng lại, bỗng nhiên ấn đường hơi nhíu.
Vài người thấy Tô Ngạn dừng lại, nháy mắt nghiêm túc, thanh âm dừng lại.
Trong bóng tối, có tiếng người hỗn loạn cách đó không xa.
Nam sinh tuổi nhỏ nhất kia nói: "Có người đang đánh nhau!"
Vài người nhìn Tô Ngạn.
Tô Ngạn gật đầu: "Đi."
Vài người nháy mắt chạy tới chỗ phát ra âm thanh.
......
Lúc học cao trung, Kỷ Đường không đánh nhau, nhưng cậu biết Dịch Yên đánh nhau rất lợi hại.
Bắt đầu từ cao trung, có một quy tắc giữa hai người, lúc đánh nhau, Dịch Yên phụ trách đánh, Kỷ Đường phụ trách trốn.
Nhưng lần này Kỷ Đường không trốn đi, Kỷ Đường đang uống say mặc kệ bản thân có bị đánh hay không, giữ chặt một chân của tên đàn ông.
Dịch Yên lại lấy bình rượu đập vào đầu một người khác.
Máu đỏ dính nhớp trên tay, Dịch Yên không kiên nhẫn nhíu mày.
Một đám người ai cũng không nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa.
Đột nhiên có người hét to trong ngõ nhỏ: "Đều mẹ nó dừng tay cho tôi!"
Dịch Yên nhướng mày, đang muốn xoay người xem ai xen vào việc người khác.
Giây tiếp theo, một giọng nói khác nghiêm túc lãnh đạm vang lên.
"Cảnh sát."
Giọng nói quen thuộc này giống như dội vào đầu một xô nước lạnh, máu trong người Dịch Yên tức khắc như bị đông cứng.
Tay cầm bình rượu của cô cứng đờ.
Sau một lúc lâu, cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Tô Ngạn.
- -----
Lời editor:
1/ Có cái tình hình là tôi vừa mới lập group FB: https://www.facebook.com/groups/479690889469612/, mọi người tham gia cho vui nha ^^
2/ 500 follow sẽ có phúc lợi, là một bộ truyện ngắn > 10 000 chữ lận đó >.<
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.