Tôi chậm rãi đứng lên đi về chỗ của Đặng Thành Luân nhận lấy cái nhẫn anh ấy đưa. Phải ở cự ly gần và quan sát kỹ thế này thì bộ não tôi mới truyền đến cảm giác sững sờ, hai chân có chút run lên, sau đó nhìn Luân bằng ánh mắt thảng thốt, kinh ngạc.
Đặng Thành Luân cười như không cười, hay nói cách khác là cười nhưng đôi mắt lại phảng phất một nỗi đau không thể xoá nhoà:
– Hoa hậu vẫn nhớ đúng không?
Tôi nhớ, tôi đã nhớ ra rồi. Cái nhẫn này là năm đó chúng tôi đi vào trung tâm thương mại chơi, đến quầy trang sức thì cùng nhau dừng lại ngắm nhìn. Lúc đó anh hỏi tôi thích cặp nhẫn nào, tôi nhìn tới nhìn lui thì chỉ cái cặp nhẫn trong góc “Em thích cái này, đơn giản mà đẹp.” Thời điểm đó Luân chỉ là một thanh niên nghèo khó, cho nên tôi cũng không đòi hỏi anh mua cho tôi cái nhẫn kim cương ấy đâu. Chỉ là không thể ngờ anh vẫn nhớ và mua chúng từ lúc nào, thậm chí còn đeo trên tay.
Nhưng mà dựa vào đó tôi cũng không dám chắc chắn điều gì, biết đâu chỉ là trùng hợp thì sao?
– Sao không nói?
– Tôi…
– Thế nào? Nhớ hay để tôi nhắc lại?
– Tôi nhớ, nhưng mà có liên quan gì đến chuyện anh có vợ?
Đặng Thành Luân cau mày, ngữ điệu có chút bực dọc:
– Hoa hậu ngốc thật hay đang trêu ngươi tôi?
– Tôi không hiểu thật mà. Tôi nghe nói anh đã có gia đình, tay anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-long-son/2699409/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.