Những ngày đó, tôi không ăn không ngủ trên tay luôn cầm cái điện thoại để cập nhật thông tin, hy vọng nhận được thông báo đã tìm thấy chuyến bay ấy. Đến ngày thứ 6, tôi đang chắp tay cầu xin ơn trên ban phép màu để tất cả mọi người trong chuyến bay ấy được bình an vô sự thì con Thư ngồi bên cạnh la lớn lên:
– My ơi tìm thấy, tìm thấy rồi..
Tôi mở mắt ra, nó hét vào mặt tôi hai mắt sáng sỡ:
– Tìm thấy máy bay bị rơi vào ngọn núi, lực lượng cứu hộ đang khẩn trương cứu hộ, trời ơi mừng quá My ơi..
Lúc đó, vì mừng quá mà tay chân tôi luống cuống không biết nên làm sao. Nhưng mà con Thư lại nói tìm thấy là một chuyện, còn ai sống sót lại là một chuyện khác. Câu nói của nó lại khiến tôi trở về trạng thái lo sợ, sợ tình huống xấu nhất, sợ có những lần gặp gỡ chính là lần cuối. Nghĩ đến điều đó, tôi vội vàng chạy đi đến bàn thờ Quan Thế m Bồ Tát mẹ tôi thờ cúng mà quỳ xuống cầu xin mẹ Quán Thế m Bồ Tát cứu khổ cứu nạn cứu sống tất cả mọi người trong chuyến bay đó, tôi nguyện ăn chay ba năm, tích cực làm điều thiện, giúp đỡ mọi người. Cầu xin xong, tôi dập đầu lạy mẹ đến khi con Thư lôi tôi lên mà mắng:
– Mày làm gì vậy. Trán mày chảy máu rồi kìa…
– Mày buông tao ra.
– My à nghe tao nói. Bây giờ việc mày nên làm là chuẩn bị để sang Mỹ, dù anh Luân còn sống hay chết thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-long-son/2699385/chuong-32.html