Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa ta và Thẩm Hoài Đình có vẻ dịu đi đôi chút.
Ta không hề thay đổi.
Thẩm Hoài Đình cũng không còn ngày ngày lăn lộn thanh lâu, say rượu bét nhè.
Hắn lại một lần nữa nhặt cây giáo dài mà mình thông thạo lên, so tài với các binh tướng trên thao trường.
“Hầu gia nói ngài không muốn bị thương nữa, sợ phu nhân lại khóc.”
Thị vệ của hắn trộm nói với ta, có lẽ là muốn khiến cho ta vui lên một chút.
Nhưng phản ứng của ta vẫn nhàn nhạt, không còn tươi vui.
Một lần, khi Thẩm Hoài Đình đang thi đấu, ta cũng đến xem.
Dưới ánh nắng, hắn vung cây giáo, mái tóc đen tung bay trên làn da trắng, vết sẹo mờ trên mặt không hề phá hủy vẻ đẹp trai mà ngược lại còn khiến hắn tăng thêm vài phần khí phách nam nhi.
Nhưng từ đầu đến cuối, lại không có điểm nào giống Tiểu tướng quân của ta cả.
Ta đợi hắn thi đấu xong, gọi với theo.
“Hầu gia, chúng ta cùng nhau đi dạo đi.”
Hắn không từ chối.
Chúng ta sánh bước bên nhau đi dạo trong Hầu phủ, là lần đầu tiên sau ba năm chung sống.
Ta hơi hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của hắn, cùng với vết sẹo trên mặt.
“Thực ra chàng nói không sai, ta đúng là nữ nhân đã gả hai lần.”
Thẩm Hoài Đình sửng sốt, ta hỏi hắn: “Chàng có biết ta đã gả cho ai không?”
Hắn hơi nhíu mày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-long-moi-nguoi-co-mot-anh-trang-sang/2880113/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.