“Hai người bọn họ là như thế nào thế?”
Thẩm Mặc hỏi: “Cậu quan tâm chuyện đó à?”
Người không kiên định như Từ Khâm thì việc đổi đối tượng yêu thầm như thay áo không phải là một điều mới mẻ, bình thường mấy chuyện trước đây cậu có thể không để ý, xem náo nhiệt rồi cười cười là qua rồi, nhưng lần này người bị liên lụy là Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc là người cậu thích.
Thế mà cậu thực sự rất hy vọng Từ Tần từ bỏ, thế mà người trong lòng mà Từ Khâm nhắc đến không phải là Thẩm Mặc.
Từ Tư Nhiên vội vàng trả lời: “Quan tâm chứ.”
Thẩm Mặc ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, Từ Tư Nhiên vịn vai cậu ấy một hồi cũng cảm thấy hơi sốt ruột, cậu ý thức được rằng mình nên nói gì đó, nói cái gì cũng được.
Nhưng hiện tại cậu không biết phải nói gì, cậu sợ rằng mình vừa mở miệng sẽ nói bản thân thích cậu ấy, sợ rằng khi nhìn Thẩm Mặc sẽ bị cậu ấy nhìn thấu tim can.
Từ Tư Nhiên bực bội chống cằm lên vai Thẩm Mặc, tâm phiền ý loạn nghe tiếng hít thở của Thẩm Mặc.
***
Sau giờ học ngày thứ Sáu, Từ Tư Nhiên đạp xe đến quán cơm đã hẹn với Kha Lộ.
Chỗ này cách khá xa trường học, sẽ không có chuyện đụng mặt giáo viên hay lãnh đạo trường, hơn nữa cũng không cách xa nhà, là phương án đầu tiên khi Kha Lộ và Từ Tư Nhiên hẹn nhau đi ăn.
Từ Tư Nhiên bước vào phòng, người trong phòng đang rửa cốc bằng nước nóng, nhìn thấy Từ Tư Nhiên đi vào đột nhiên hoảng hốt mà nói lắp: “Anh… anh, sao anh lại ở đây?”
Từ Khâm đặt cốc xuống, Từ Tư Nhiên liếc mắt nhìn cậu, không nhìn những thứ khác trong phòng.
Ngồi đối diện Thẩm Mặc, Từ Tư Nhiên vừa bước vào đã nhìn thấy, nhưng chỉ là cố gắng dùng ánh mắt dò xét.
“Kha Lộ đâu?” Từ Tư Nhiên hỏi, ngồi xuống bên cạnh Từ Khâm.
Từ Khâm a một tiếng, Thẩm Mặc đứng dậy đi ra ngoài, nói: “Tôi đi tìm cậu ấy.”
Lời vừa dứt người đã đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại cậu và Từ Khâm. Hẹn cậu rõ ràng chỉ có mình Kha Lộ, cậu cũng hơi hơi hy vọng rằng Thẩm Mặc sẽ ở đây với Kha Lộ, nhưng cậu không nghĩ đến Từ Khâm cũng ở đây.
Từ Tư Nhiên nghiêng đầu nhìn Từ Khâm, cậu nghĩ mãi không ra thái độ của Từ Khâm đối với Kha Lộ là gì. Không đợi cậu mở miệng, Từ Khâm đột nhiên nói: "Anh, anh nhất định đừng nói với Kha Lộ rằng em muốn lấy số điện thoại của Thẩm Mặc thông qua anh."
Từ Tư Nhiên cau mày, Từ Khâm nắm lấy cổ tay cậu, nói: "Chuyện muốn có số điện thoại của Thẩm Mặc chỉ là trò đùa thôi, anh đừng nói với anh ấy. Em thề em nghiêm túc với Kha Lộ."
Lần trước mày cũng nói mày nghiêm túc mà?
Từ Khâm nói xạo hết lần này đến lần khác làm cho lời nói này không còn độ tin cậy nữa.
Lời còn chưa kịp nói ra thì Thẩm Mặc và Kha Lộ đã bước vào phòng. Kha Lộ lấy hai lon Coca chia cho Từ Tư Nhiên và Từ Khâm, hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”
Từ Khâm sợ Từ Tư Nhiên sẽ nói gì đó với Kha Lộ, vội vàng tranh trả lời trước: “Không nói gì cả.”
Trong bữa ăn, sự chú ý của Từ Khâm dồn hết lên người Kha Lộ, hận không thể gắp đồ ăn cho Kha Lộ, nhưng hiển nhiên là không dám, chỉ có thể rót thêm nước giúp Kha Lộ. Còn chủ đề nói chuyện thì hầu hết là về Kha Lộ.
Thẩm Mặc đổi Coca của Từ Tư Nhiên thành sữa chua. Từ Tư Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mặc, cậu ngồi đối diện Từ Tư Nhiên, hai người bên cạnh hoàn toàn không chú ý đến động tác của Thẩm Mặc.
Từ Tư Nhiên uống một ngụm sữa chua, là vị cậu thường hay mua. Cậu đứng dậy đi ra ngoài, nói: “Tao đi trước, có chút việc.”
Kha Lộ ê một tiếng, hỏi: “Sao vậy?”
Từ Tư Nhiên tiến một bước rồi lại lùi lại kéo luôn Thẩm Mặc ra khỏi cửa. Hai người cứ thế im lặng, Từ Tư Nhiên dắt người cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhất thời xúc động, những điều muốn nói đều kẹt lại trong cổ họng.
“Đã đi xa lắm rồi.” Thẩm Mặc đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Cậu như từ trong mộng tỉnh lại, phát hiện hai người bọn họ đã đi đến gần khu nhà rồi. Cậu không có kinh nghiệm tỏ tình, hiện tại nói không nên lời, chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt. Cậu kéo người vào con hẻm nhỏ, hơi ngẩng đầu áp môi lên môi Thẩm Mặc.
Hồi lâu không nhúc nhích. Lúc cậu tưởng rằng Thẩm Mặc sẽ không đáp lại, Thẩm Mặc lại đỡ lấy cổ cậu, đè chặt cậu vào tường rồi hôn xuống.
Nhịp tim và cảm xúc không thể tách rời.
Từ Tư Nhiên đáp lại một cách bừa bãi, dùng sức ôm lấy Thẩm Mặc.
Hành động nhanh hơn não, cậu vùi đầu vào vai Thẩm Mặc, nói: “Nếu như tôi tỏ tình với cậu thì cậu có đồng ý không?”
Thẩm Mặc dừng lại, nhịp tim của Từ Tư Nhiên như ngừng trệ.
Thẩm Mặc nói: “Không.”
Ý định đánh Thẩm Mặc Từ Tư Nhiên cũng có rồi, không đồng ý thì hôn làm cái gì! Thẩm Mặc lại nói tiếp: “Bởi vì người thích lâu hơn phải tỏ tình trước, phải có trước có sau.”
Từ Tư Niên nhấp môi một chút,Thẩm Mặc nói tiếp: “Anh thích em lâu hơn em biết nhiều.”
Mắt cậu sáng lên, cố nén vui mừng, nhưng khóe miệng vẫn là không tự chủ được cong lên.
… Thích, là thích cậu.