Thôn Đào Thủy có người c h ế t.
Người đầu tiên là Chu Đại Lăng, người ăn xin.
Trước đây, cứ đến trưa, ông ta lại đi khắp các con ngõ, đến trước cửa nhà người dân, gõ bát xin ăn.
Ông ta tính tình hiền lành, người ta cho, ông ta liền vui vẻ nhận lấy, người ta không cho, ông ta cũng không giận, chắp tay cúi đầu rồi đi.
Vì vậy, người dân thôn Đào Thủy đều không chê ông ta.
Nhưng bỗng nhiên một hôm, người dân trong thôn phát hiện ra Chu Đại Lăng đã mấy ngày không xuất hiện, có người tốt bụng đến ngôi miếu cũ nát mà ông ta ở xem, thì thấy xác ông ta đã lạnh ngắt.
Ngỗ tác trong trấn bịt khăn đến, ông ta lo lắng nói với Lý Chính vài câu, khiến Lý Chính sợ đến mức run lẩy bẩy.
“Nhanh, nhanh, nhanh trở về nhà trốn đi, đây là dịch bệnh.”
Nhưng trốn trong nhà, thì vẫn phải thở chứ, dịch bệnh giống như con ma vô hình, khi ngươi phát hiện ra nó, thì nó đã đến từ lâu rồi.
Vì vậy, có người đầu tiên, thì sẽ có người thứ hai, dần dần, người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm ——
Ông lão mù tính tình kỳ lạ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, ông ta bịt khăn, dò dẫm đi châm cứu cho những người bị bệnh trong thôn.
“Ta từng châm c h ế t người, các ngươi có sợ không?”
Đến mỗi nhà, ông ta lại hỏi một câu.
Đến nước này rồi, thì “c h ế t đuối vớ được cọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-lang-ngoai-thon/3600225/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.