Điều này khiến Thu Muội đắc ý không thôi ——
“Điền gia gia nói ta gan dạ, khéo léo, là một nhân tài châm cứu!”
An Chi ở bên cạnh lẩm bẩm: “Điền gia gia? Tháng trước tỷ còn gọi ông ấy là lão mù cơ mà.”
“Lúc đó ta chưa quen ông ấy!”
Bà nội ta vừa giận vừa buồn cười, vươn tay véo má Thu Muội: “Chưa quen thì có thể gọi bừa sao? Con bé này, nói cho con biết, cho dù sau này con có biết châm cứu, cũng không thể tùy tiện châm cho người khác được, giờ đây trẻ con trong thôn đều tránh xa con, con nhóc này, mùi hôi thì lan xa tám trăm dặm, nhưng tiếng xấu của con thì lan xa tám nghìn dặm rồi đấy!”
“Cứ đợi xem, sau này sẽ có lúc bọn chúng van xin con châm cứu cho chúng nó!”
An Chi không nhịn được mà lè lưỡi trêu chọc con bé: “Lêu lêu lêu, nhị tỷ nói phét!”
Thu Muội không dám trêu chọc bà nội, nhưng lại dám bắt nạt An Chi.
Con bé chống nạnh, trừng mắt nhìn An Chi, quát lớn: “An Chi!”
Quả nhiên An Chi sợ hãi chạy mất dép, vừa chạy vừa năn nỉ: “Muội đi tuốt hoa du đây, nhị tỷ có muốn ăn cơm hoa du không?”
Một đứa là mèo hoang biết cào người, một đứa là hổ mẹ biết gầm thét.
Chẳng lẽ đây chính là sự khắc chế giữa dòng m.á.u trong truyền thuyết hay sao?
Bà nội ta vừa khâu giày vừa thở dài: “Haiz, hai đứa nhỏ này nghịch ngợm như vậy, sau này sao mà lấy chồng được đây?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-lang-ngoai-thon/3600215/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.