Vị cậu nhỏ này, tên là Vương Hành, là con trai út của gia chủ nhà họ Vương ở Thanh Châu.
Nhà họ Vương ở Thanh Châu, ngàn năm không suy, từng sinh ra nhiều vị hoàng hậu và thừa tướng, đến triều đại này, tuy gia tộc hơi suy, nhưng nhờ biết nhìn xa trông rộng, trải qua nhiều biến cố, vẫn giữ vững được địa vị.
Nói thẳng ra thì —— chính là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy.
Sau khi phủ quốc công gặp nạn, nhà họ Vương liền tự bảo vệ mình, cắt đứt quan hệ với phủ quốc công, không những vậy, họ còn ——
“Cái gì?! Đuổi con ra khỏi nhà họ Vương?!”
Mã nãi nãi nghe Vương Hành nói, kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên khỏi giường.
“Nhà họ Vương thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Con là đích tử đấy!”
Vương Hành đỏ mắt, cười khẩy, lắc đầu: “Đích tử thì sao, đích nữ thì sao, trong mắt họ, có lẽ chỉ có lợi ích, không có tình thân. Ta thương tỷ tỷ, nhất quyết giúp đỡ tỷ ấy, họ không dung thứ cho ta, ta cũng không thèm nhận mình là con cháu nhà họ Vương nữa.”
Mã nãi nãi buồn bã thở dài: “Là phủ quốc công liên lụy đến con.”
“Tam hoàng tử phi và tỷ tỷ là chị em họ, rốt cuộc là ai liên lụy đến ai?” Vương Hành ánh mắt phức tạp nói.
Phủ quốc công có thật sự theo phe Tam hoàng tử hay không, thực ra không quan trọng.
Quan trọng là, với mối quan hệ này, trong mắt người đời, phủ quốc công và Tam hoàng tử vốn dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-lang-ngoai-thon/3600213/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.