Lý Chính thở dài, nhìn Trương góa phụ với ánh mắt vừa thương hại, vừa giận dữ.
“Đừng có nói nữa. Bà chỉ là bán đất xong, không cam tâm, giận cá c.h.é.m thớt mà thôi. Gần Tết rồi, mau về nhà làm đậu hũ đi, đừng có gây sự nữa. Mọi người cũng giải tán đi, giải tán đi!”
Mọi người cười hí hửng tản ra, ta dìu hai bà chiến thắng trở về nhà.
Bà nội ta không nhịn được mà khen Mã nãi nãi: “Vừa rồi mắng hay lắm!”
Mã nãi nãi lại suy tư khen ngợi Lý Chính: “Không ngờ Lý Chính nhỏ bé của thôn Đào Thủy, lại công bằng hơn, thông tình đạt lý hơn cả vị kia ở kinh thành, không trút giận lên người vô tội.”
Ta cố tình nghiêng đầu hỏi: “Mã nãi nãi, vị kia ở kinh thành là ai vậy ạ?”
Bà nội ta cười, vỗ vào lưng ta một cái: “Đừng có khơi chuyện lên nữa, con bé này!”
Quét nhà, hấp bánh bao, làm đậu hũ, cúng tổ tiên, thoắt cái đã đến cuối năm.
Cuối tháng chạp, bà nội ta kéo Mã nãi nãi sang một bên, ấp úng nói: “Muội muội này, có chuyện này ta giấu muội bấy lâu nay. Chính là… Chu di nương, t.h.i t.h.ể của Chu di nương, lúc đó ta không tìm thấy, nên đã lập một ngôi mộ rỗng cho bà ấy ở bên cạnh nghĩa trang tổ tiên nhà họ Trần trên núi. Chuyện này… ta làm hơi thiếu suy nghĩ, dù sao bà ấy cũng là người của phủ quốc công, nhà quyền quý các người kiêng kỵ nhiều thứ, không biết có phạm phải điều gì không. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-lang-ngoai-thon/3600210/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.