Bellatrix rất bực bội. Tất cả mọi người đều biết sự sùng bái cuồng nhiệt cô ta dành cho Voldemort, đương nhiên, cô ta luôn kỳ vọng có thể trở thành người phụ nữ của hắn. Nhưng ánh mắt Voldemort chưa bao giờ dừng trên người cô ta cả, dù chỉ một giây. Cách đây không lâu còn có một đứa bé đột nhiên xuất hiện nữa. Khi nó mất tích, Bellatrix có chút mừng thầm, nhưng chỉ vừa hôm qua thôi cô ta đã phải chịu đả kích. Voldemort không chỉ mang đứa nhỏ kia về, còn đưa cả Lucius vốn biệt tăm tung tích để đi du lịch quay trở lại. Gần như tất cả mọi người đều nhìn ra được Voldemort đối xử đặc biệt với vị Malfoy này, nay y đã trở lại, Bella càng cảm thấy mình như một trò hề. Khiến cô ta càng thêm tuyệt vọng là, Voldemort vậy mà chỉ hôn cho cô và tên công tử bột nhà Lestrange kia! Mà kẻ đầu sỏ khiến Bella khó chịu lại ngồi lỳ ở biệt phủ Slytherin với tâm tình vui vẻ hiếm có. Voldemort và Abraxas ngồi đối diện nhau, còn Lucius ôm Draco cách đó không xa cho con chơi. Từ Lucius nhìn sang, chỉ thấy Voldemort và cha mình nhàn nhã hàn huyên. Có trời mới biết bùa Tĩnh âm đã che giấu toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện. “Abraxas, anh hình như còn thiếu ta một lời giải thích đấy?” Voldemort từ tốn nói. “A? Thế à?” Abraxas cười mỉm. “Giải thích cái gì nhỉ? Sao ta không nhớ rõ?” Y bưng ly hồng trà trên tay, híp mắt nhìn về phía Lucius và Draco đang chơi đùa bên kia, nhàn nhạt đáp lại. Voldemort ngược lại không giận, hắn hiểu rất rõ tính tình người bạn này. “Abraxas, bạn già của ta, trí nhớ của anh xem ra càng lúc càng không tốt rồi.” Hắn còn đặc biệt nhấn mạnh chữ già. Này rõ ràng kích thích đến người cực kỳ chú trọng ngoại hình như y, nhưng vẫn chưa tới độ mấu chốt, nụ cười của y chỉ cứng ngắc một giây rồi lại hồi phục như thường. “Quả thực đã già, ngài xem đó, ta đã có cháu rồi kia kìa.” Ngụ ý, Voldemort ngài chỉ nhỏ hơn ta có vài tuổi thôi, khác nào ‘trâu già gặm cỏ non’ đâu? Voldemort có chút buồn bực, hắn cực kỳ muốn để Severus đến cãi với cái mồm chanh xả kia, đáng tiếc người độc mồm độc miệng này lại là đàn anh khóa trên của hắn, nên Voldemort đành nhịn. “Được rồi, Abraxas, ta nói đùa thôi. Nhưng anh chẳng lẽ không cảm thấy nên nói cho ta biết sao? Chuyện nguyền rủa đó.” Abraxas đối với việc thắng võ mồm với Voldemort chẳng có cảm giác thành tựu nào, bởi trước nay Voldemort chẳng phải kẻ ham cãi nhau. Y cúi đầu như đang lo nghĩ gì đó, một lúc sau, y ngẩng đầu lên, vẻ tươi cười trên mặt đã biến mất, thay vào đó là sự nghiêm trọng trước nay chưa từng có. “Ta muốn biết ngài làm sao biết được chuyện lời nguyền nhà Malfoy.” Voldemort đem việc Geoffrey kể hắn nghe thuật lại một lần. Abraxas nghe xong, thở dài một hơi. “Hắn chỉ nói một nửa.” “Vậy nửa còn lại là gì? Ta nghĩ cái đó và việc Lucius còn sống chắc chắn có liên quan.” Voldemort vội hỏi. “Đương nhiên. Hơn nữa, cái đó và ngài, chính xác mà nói là với Slytherin cũng có liên quan.” Abraxas nói xong, khuôn mặt chợt hiện lên vẻ thành kính pha lẫn khố khổ, nhưng chỉ nhạt nhòa thoáng qua. “Chúa tể, ngài chưa từng biết tại sao nhà Malfoy lại sùng bái Slytherin đến thế phải không?” Voldemort có chút nghi hoặc. “Ta cho rằng quý tộc thuần huyết ai cũng vậy, chẳng lẽ có ẩn tình gì khác sao?” Abraxas cười cười. “Đương nhiên mỗi quý tộc thuần huyết đều nghe lời Slytherin, nhưng nhà Malfoy còn hơn thế, thậm chí gia huy của nhà ta còn là khế ước với Slytherin.” Nghi hoặc trong lòng Voldemort càng lúc càng nặng, có điều hắn không mở miệng ngắt lời Abraxas. “Như ngài đã biết, nhà Malfoy vướng phải lời nguyền, rằng sẽ không bao giờ đạt được tình yêu chân chính. Cho đến khi gặp Salazar Slytherin. Đoạn lịch sử này cũng không được ghi lại, mà được đời đời truyền miệng cho con cháu sau này. Mỗi Malfoy sau khi kế thừa vị trí gia chủ đều sẽ được biết. Ngài Slytherin vĩ đại đã dùng chút ma lực cuối cùng cứu vớt nhà Malfoy thoát khỏi số phận vĩnh viễn không có được tình yêu.” Abraxas có chút xúc động, Voldemort từ vẻ mặt có y cũng nhìn ra được, y tôn sùng Slytherin là thật lòng xuất phát từ nội tâm, chứ không phải vì lợi ích mà làm bộ. Ngừng một lát, Abraxas bình tĩnh lại rồi nói tiếp. “Khi đó Slytherin cũng chỉ vừa rời khỏi Hogwarts, ngài gặp được tổ tiên của ta, cũng biết về lời nguyền đeo bám dòng họ đó. Nhưng không ngờ ngài vậy mà nguyện ý giải trừ lời nguyền này. Có điều nó lại không thể bị phá vỡ, vì thế ngài ấy chỉ có thể giảm bớt ảnh hưởng của nó mà thôi.” “Ngài để lại thử luyện, nếu người nào vượt qua được sẽ sống sót. Ta nghĩ Lucius nhất định đã vượt qua nó, chỉ là ta cũng không biết tại sao nó không còn yêu ngài nữa thôi.” Nói đến đây y lại nhìn sang Lucius, ánh mắt đầy mê mang thương tiếc. “Thử luyện như thế nào?” Voldemort truy vấn. Abraxas lắc đầu, vẻ mặt phức tạp nói. “Chỉ có người gặp phải mới biết được.” Y còn chưa có cơ hội đó, người gặp rồi lại mất đi đoạn ký ức liên quan. “Tại sao lại nói Slytherin dùng chút ma lực cuối cùng cứu Malfoy?” “Bởi vì khi mọi thứ hoàn thành ngài liền qua đời. Nên dòng họ Malfoy mới lập ra khế ước, thề sống chết nguyện trung thành với Slytherin.” “Nếu lời nguyền đã được giải, vậy ta cùng Lucius…” Voldemort vừa định nói bọn họ có thể kết hôn, lập tức bị Abraxas ngắt lời. “Ta còn chưa nói xong mà.” Abraxas thật sự muốn trợn trắng mắt. “Chỉ nói là vượt qua thử luyện có thể sống sót, chưa nói có thể giải trừ lời nguyền. Nghĩa là, nếu hai người lại lập hôn ước, Lucius vẫn sẽ có chuyện.” Voldemort cảm thấy chán nản, cái lời nguyền chết tiệt này! Tối hôm qua thừa dịp Lucius đang ngủ, hắn đã dùng phép kiểm tra toàn thân cho y, lại không thấy có manh mối gì. Như vậy phải làm sao mới phá được lời nguyền hoàn toàn? Bút ký của Slytherin lại không đề cập gì, ngẫm lại cũng phải, Slytherin sau khi hoàn thành việc này liền mất, không có thời gian ghi chép lại. Lucius thấy cha và Voldemort sắc mặt trầm trọng, có chút lo lắng ôm Draco đi tới. Y cảm thấy bản thân thật không đúng, cha và Chúa tể nhất định có chuyện quan trọng, vậy mà y còn nhàn nhã ngồi chơi cùng rồng nhỏ, quả thực không nên chút nào. “Chúa tể, làm sao vậy?” Y cung kính hỏi, tuy biết mình và Voldemort đã phát triển đến mức có con với nhau, nhưng y một chút ký ức về chuyện đó cũng không có, bởi vậy đối với Voldemort còn chút xa cách. Voldemort nhìn Lucius ôm Draco trên tay, một lớn một nhỏ có khuôn mặt giống hệt nhau đều tỏ vẻ nghi hoặc, hắn cười cười lắc đầu. Sao có thể nản lòng được chứ? Người hắn yêu nhất vẫn ở bên hắn đây. Đúng lúc này, một con hạc giấy chợt xuất hiện trước mặt Voldemort. Hắn có chút kinh ngạc, mở con hạc ra xem, thấy chữ viết cực kỳ quen thuộc đến từ Sở Bảo mật: Nếu có thời gian mời trở về một lần, có việc quan trọng. Vẫn là giọng điệu tùy ý thản nhiên đó của Byrd, Voldemort cau mày, không rõ vì sao lâu như vậy rồi lại còn tìm đến hắn. Hắn cho rằng mối liên hệ giữa mình và Sở bảo mật vào khoảnh khắc hắn rời đi đã hoàn toàn chặt đứt, nhưng sự thật có lẽ không phải như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]