Chương trước
Chương sau
Được nuôi ở nhà lớn Cố gia hơn một tháng, cân nặng của Trầm Thiệu tăng thêm vài kg, khi đến công ty, thiếu chút nữa đám nhân viên đã nghĩ rằng Trầm Thiệu đi hưởng thụ cuộc sống, chứ không phải ở nhà dưỡng thương.
Đám nhân viên nhỏ bé ở công ty lén nhiều chuyện sau lưng, đoán già đoán non chuyện ân oán tình cừu của hào môn, sau đó tỏ ý Trầm Thiệu may mắn tránh được một kiếp. Tốt xấu gì Trầm Thiệu cũng là cơm cha áo mẹ của họ, nếu sếp lớn bị người ta hại chết, khẳng định công ty sẽ chấn động rất lớn, đến lúc đó không biết còn được giữ nguyên chức vụ có phúc lợi tốt như vậy nữa không.
"Hey, mấy người nghe chưa?" Một nữa nhân viên vẻ mặt thần bí, thấy đồng nghiệp xung quanh đều tò mò, mới nhỏ giọng nói, "Nghe nói lần này sếp bị đuổi giết, liên quan đến nhà giàu nào đó ở Bắc Kinh, vì sếp mà Cố nhị thiếu trực tiếp trở mặt với nhà giàu đó, tạo áp lực đến mức nhà giàu đó phải chịu thua nhận lỗi."
"Cô nghe mấy cái tin vô căn cứ này từ đâu vậy?" Vẻ mặt nam nhân viên Giáp như "cô chưa tỉnh ngủ" nói với nữ nhân viên, "Chuyện giữa đám nhà giàu kia đâu có đơn giản như vậy, cho dù Cố nhị thiếu thật sự quan hệ rất tốt với sếp, đồng ý đối đầu với nhà kia, nhưng Cố gia sau lưng anh ấy đồng ý sao?"
Nữ nhân viên nghẹn giọng, thấy vẻ mặt nam nhân viên Giáp giễu cợt, hơi nóng mặt, nói thẳng: "Sao anh biết Cố gia không đồng ý?"
"Trừ khi Cố nhị thiếu tình cảm sâu nặng với sếp, già trẻ lớn bé ở Cố gia đều hận không thể lập tức bắt sếp đem về nhà họ, nếu không thì những chuyện vô căn cứ như vậy không thể xảy ra." Nam nhân viên Ất vẫn luôn im lặng ngồi một bên lắc đầu nói, "Mấy người đừng nhiều chuyện nữa, cẩn thận không lại bị giám đốc phát hiện."
"Không..." Nữ nhân viên Ất đang lướt mạng chìa khuôn mặt mơ màng chỉ vào màn hình nói, "Trên đời này, tất cả đều có thể."
Mọi người theo hướng tay của cô nhìn về màn hình máy tính trên bàn, đột nhiên cảm thấy như mưa giông gió giật, mộng ảo kỳ dị.
Bởi vì họ thấy trên trang chủ Phi Đằng đăng một thông báo khiếp sợ chấn động trên cả nước.
Trang chủ Phi Đằng [VIP]: Ngày mùng một tháng sau, ông chủ công ty chúng tôi sẽ du lịch ở nước X cùng ông chủ công ty điện tử Hoa Thịnh, chúc mừng cho họ.
Đính kèm: Bó hoa hồng vàng xinh đẹp.
Dân mạng A: vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Dân mạng B: ĐM, ông chủ công ty điện tử Hoa Thịnh không phải là Cố nhị thiếu sao?
Dân mạng C: Hai người đàn ông du lịch nước ngoài, chúc mừng?
Dân mạng D: Nhất định là do tôi nghĩ nhiều, dù sao bó hoa thuần khiết như vậy, chứng tỏ hoa hồng vàng cho tình hữu nghị là xinh đẹp đến thế nào.
Một bài post như vậy, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, chuyển qua phát lại lên đến vạn lần, rất nhiều dân mạng đồng thời bình luận ở dưới "Cám ơn, chúng tôi đã ở bên nhau." Có điều cũng không có mấy người tin đây là thật, mà chỉ cho là đùa giỡn trên mạng, dù sao bó hoa đính kèm cũng quá chính trực.
Khoảng mười giờ đêm, đã gần một tháng không đổi mới weibo lần nào, Trầm Thiệu đăng bài mới, nội dung là một khuôn mặt mang nụ cười sâu không thể lường. Lại lần nữa khiến dân mạng dấy lên làn sóng suy đoán, thậm chí không ít dân mạng nữ còn tỏ ý, nếu hai người đàn ông kim cương cùng bên nhau, có lẽ là kết quả mà các cô có thể chấp nhận nhất.
Dù mọi người đều công khai đùa giỡn Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu trên mạng, nhưng ai cũng không coi đó là sự thật. Cố nhị thiếu là ai chứ, đó là đỉnh kim tự tháp, nếu y ở bên Trầm Thiệu, Cố gia không chia uyên rẽ thúy mới lạ, làm sao còn dám phách lối đùa giỡn như vậy.
Còn nữa Trầm Thiệu trâu bò như vậy, muốn người đẹp cỡ nào mà không có được chứ, sao phải dính lấy đàn ông làm chi, hơn nữa gia thế người đàn ông kia còn mạnh hơn cậu gấp nhiều lần. Hiện tại Trầm Thiệu có nhiều thứ trong tay như vậy, cũng không cần bán thân để lấy lòng người nào, vậy cậu và Cố Ninh Chiêu mà ở bên nhau, người Cố gia không chèn ép gạt bỏ cậu sao?
Còn nếu hai người thật lòng yêu nhau... Ha ha, tình yêu dù có tốt đẹp đến đâu, dưới cường quyền đều biến thành căn bã, Phi Đằng là công ty của Trầm Thiệu, Trầm Thiệu thật sự dám trước mặt Cố gia tán tỉnh Cố Ninh Chiêu sao? Chỉ sợ chưa đến mười phút đã bị Cố gia phá hoại, kéo theo sau đó đủ loại gây khó dễ.
Cho nên, tổng kết lại các lý do, khả năng hai người đó thật sự ra nước ngoài kết hôn hưởng tuần trăng mật chỉ bằng 0.1%.
Trên mạng thì ồn ào, trong giới thế gia Bắc Kinh sau khi nghe được tin đồn ở trên mạng, đều cười cho qua, không ai để ý. Cố nhị thiếu là ai, đó là thiên tài đầu tư cổ phiếu, những công ty phát triển tốt đều có cổ phần của y, còn bản thân y thì thành lập hai công ty vô cùng nổi tiếng, gia đình là gia thế lớn của cải chất đống. Vì vô cùng có tư chất với những con số, đôi khi sẽ đại diện đất nước tham gia những cuộc thi qua trọng hay những hoạt động quan trọng, nếu nói Cố nhị thiếu có hứng thú với đàn ông thì họ tin, nhưng nói y cùng đàn ông một đời, trăm triệu lần cũng không tin.
Bất quá sau khi người Chu gia nghe được tin này, tâm tình có hơi phức tạp, hơn nữa khi vài người bạn lấy giọng điều đùa giỡn nhắc đến chuyện này, trong lòng họ có cảm giác "con người vô tri, sự thật vẫn là sự thật" về sự ưu việt của nhà họ.
Cố gia ép Chu gia nhà họ phải cúi đầu, giờ Cố nhị thiếu sống cùng đàn ông, coi như là báo ứng.
Chu gia tự an ủi mình như vậy, trong đầu tự xem nhẹ sự quan tâm và thân thiết của Cố gia với Trầm Thiệu. Ai cũng đừng mơ đánh thức một người cố tình ngủ, vì đó là tội ác.
...
Người Cố gia đang bị mọi người bàn tán sau lưng thì tâm tình lại vô cùng tốt lên máy bay ra nước ngoài, ngay cả Cố Bình Văn và Hướng Vệ Lan cũng bỏ công việc qua một bên, dành ra ba ngày nghỉ.
Cùng ra nước ngoài còn có thêm vài quản lý cấp cao trong công ty mà Trầm Thiệu rất tin tưởng, còn có những bạn học thân ở đại học như Diêu Bác Hiên, Tiền Bân, Hùng Cương, Vương Hào. Trầm Thiệu không báo cho hai cậu, nhưng lại mời giáo sư quốc học Đông Chính Hoa và vợ ông. Không phải cậu không coi hai người cậu kia là người nhà, nhưng cậu biết trong thời gian ngắn cậu mình sẽ không thể chấp nhận chuyện như vậy, hơn nữa họ cũng còn gia đình riêng phải lo lắng, cậu không muốn để hai cậu mình thêm phiền lòng.
Không bằng sau này từ từ nói cho hai cậu biết, như vậy mọi người có thể chấp nhận, cũng không làm cho quan hệ trở nên lạnh lùng.
Hôn lễ của hai người đàn ông thì đơn giản, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu nhìn đóa hoa gắn trên ngực bộ tây trang trắng của nhau, hai người cùng giơ tay ra, nắm lấy tay đối phương cúi đầu với khách mời bên dưới sân khấu, tiếng vỗ tay nhiệt tình cùng vang lên.
Nơi hai người kết hôn là một ngôi biệt thự trên hòn đảo nhỏ Cố gia đã mua, hai người đều không có tôn giáo, nên không mời cha sứ đến chủ trì hôn lễ, chỉ sắp xếp một người chủ trì hoạt ngôn, biết khuấy động không khí, lại còn là người có gia đình hạnh phúc điều hành buổi hôn lễ này.
Hướng Vệ Lan là người phụ nữa rất tin vào truyền thống, nên bà cảm thấy nghi thức hôn lễ liên quan đến người, người chủ trì có cuộc sống hạnh phúc, vậy mới mang điều tốt đến.
Những người đàn ông trong Cố gia tuy không để ý mấy chuyện này, có điều ai cũng không trái ý Hướng Vệ Lan, để Hướng Vệ Lan sắp xếp tất cả, biến một hôn lễ mà Trầm Thiệu còn nghĩ rằng vô cùng đơn giản thành vô cùng xa hoa và sang trọng.
Đừng nhắc đến địa điểm tiệc cưới xa hoa, lại càng không nhắc đến khuy măng sét kim cương hay đồng hồ kim cương chói mù mắt, chỉ nói đến thân phận vô cùng dữ dội của những người tham dự hôn lễ thôi, trừ những người bạn vô cùng thân thiết với họ, còn lại những vị trưởng bối khác đến tham gia hôn lễ, tùy ý kéo một người thôi cũng đủ làm người khác cẩn thận o bế, nếu có phóng viên truyền thông ở đâu, khẳng định sẽ kích động đến run lẩy bẩy.
Hai người cúi người hành lễ với ba mẹ Cố gia, Trầm Thiệu vì không có cha mẹ, nên hai người cúi đầu với Đông Chính Hoa và vợ ông được xem như trưởng bối, dù sao Đông Chính Hoa cũng là thầy của Trầm Thiệu, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu hành lễ với trưởng bối, ông nhận cũng vui vẻ.
Đến khi hai người hoàn thành phần lễ, Đông Chính Hoa lấy một chiêc hộp gỗ lim khắc hoa đặt vào tay hai người họ, cười nói: "Trong đó là đôi ban chỉ bạch ngọc tường vân, ta quý trọng đã lâu, bây giờ tặng cho các con, hy vọng sau này hai con luôn giúp đỡ lẫn nhau, kính trọng yêu thương nhau, giàu nghèo không rời xa, dắt tay nhau đi hết cuộc đời."
Đông Chính Hoa là giáo sư quốc hoa, đồ vật quý giá chắc chắn không phải tầm thường, đôi ban chỉ bạch ngọc tường vân mà ông quý trọng vô cùng nổi tiếng, đã từng có người ra giá hai ngàn vạn trao đổi với ông, ông đều không đồng ý, hiện tại một đồ vật tốt như vậy tặng cho Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu, quả nhiên đối xử với Trầm Thiệu như con cháu trong nhà.
Tuy Trầm Thiệu không có hứng thú với đồ cổ, nhưng đã từng nghe đến giá trị của đôi ban chỉ này, sau khi nhận chiếc hộp, cậu và Cố Ninh Chiêu cúi người thật sâu với Đông Chính Hoa: "Cám ơn thầy." Cậu và Đông Chính Hoa cũng chỉ có tình nghĩa thầy trò, mấy năm qua vì công việc ngày càng nhiều, thời gian về thành phố Phù Dung thăm ông ngày càng ít, phần lớn chỉ nói chuyện qua điện thoại, đôi khi cậu lấy di động chụp một vài tấm ảnh thư pháp mình viết hoặc sách quốc học gửi cho thầy, nhưng lần nào thầy cũng nghiêm túc nhậnxét. Cuộc đời này có thể có được một người thầy như vậy, là may mắn của cậu.
Bàn tay được một bàn tay ấm áp khác nắm chặt, Trầm Thiệu quay sang nhìn Cố Ninh Chiêu, lộ ra nụ cười, gặp được nhiều người quan tâm và thương yêu cậu như vậy, quả nhiên là món quà mà ông trời đã ban cho, trong lòng cậu trừ cảm kích, thì chỉ biết quý trọng tương lai mà thôi.
Có những hạnh phúc không dễ đạt được, cậu không nỡ phí phạm một chút nào.
"Kết thúc buổi lễ, chú rể mau chóng ôm chặt chú rể của mình, các vị khách quý, hãy vỗ tay cùng chúc hai vị tân nhân trăm năm hảo hợp, trọn đời bên nhau.
Tuy khách tham dự không nhiều, nhưng tiếng vỗ tay cũng rất nhiệt liệt. Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu nhìn nhau, giơ hai tay ra, ôm chặt lấy nhau.
"Bụp bụp!"
Vô số đóa hoa rơi xuống, giống như một cơn mưa, làm người ta như đắm chìm trong biển hoa hồng.
"Hôn đi hôn đi hôn đi!" Vương Hào gân cổ, hét lớn "Nhanh hôn đi!"
Những thanh niên trẻ tuổi khác nghe tiếng Vương Hòa, cũng bắt đầu hùa theo.
Trầm Thiệu mỉm cười mở micro mini: "Hôn cũng được, nhưng không phải ở đây." Chuyện thân mật như vậy, cậu vẫn thích làm ở những nơi chỉ có hai người.
Mọi người cười vui vẻ, nhìn hai người đàn ông ưu tú như nhau trên sân khấu, cảm giác như hai người họ đứng cạnh nhau mới hợp, không còn người nào hợp hơn nữa.
Khóe miệng Cố Ninh Chiêu khẽ nhếch, quay sang nhìn Trầm Thiệu bên cạnh, siết chặt tay Trầm Thiệu, sau đó lấy di động ra chụp một tấm ảnh đôi bàn tay đang nắm lấy nhau.
Hai người lại nhìn nhau, dịu dàng và ấm áp.
Đêm khuya, lúc đảng cú đêm đã chuẩn bị đi ngủ, trên weibo Phi Đằng hiện lên một tin đủ khiến vô số dân mạng khiếp sợ.
Cố Ninh Chiêu [VIP]: Cám ơn mọi người, chúng tôi đã ở bên nhau. Đính kèm: ảnh "tay trong tay".
~oOo~
Tiểu Mộc:
Còn 1 phiên ngoại nữa. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.