Cô gái ba mắt im lặng một lúc rồi nói:
- Đây là một trong những phát minh kiệt xuất nhất của nền văn minh gốc Daya. Sau khi nhắm mắt lại, ngươi sẽ có thể cảm nhận được.
Nhắm mắt? Lâm Siêu nhắm mắt lại theo lời cô ta.
Bộp!
Cơ thể hắn đột nhiên bị chấn động, từ trước ngực bỗng truyền một lực đẩy khiến cả người hắn bị mất tự chủ phải lùi về sau mấy bước. Sau khi Lâm Siêu mở mắt ra, phía trước mặt hắn chính là... bức tường trong con hẻm nhỏ kia.
Mình bị đẩy ra ngoài rồi!
Lâm Siêu gần như muốn hộc máu mồm. Đây là loại trí năng di tích gì thế? Sao lại vô liêm sỉ như vậy!
- Tiểu Siêu?
Lâm Thi Vũ chờ ở bên ngoài thấy quần áo của Lâm Siêu đã rách tươm liền vội vàng bước về phía hắn, cô lo lắng nói:
- Em có bị thương không?
- Em không sao, chỉ là bị rách áo thôi.
Lâm Siêu cười với cô để cô cảm thấy yên lòng.
- Thế thì tốt.
Lâm Thi Vũ thấy trên lưng hắn không có vết thương nào thì cũng tin lời hắn.
Phạm Hương Ngữ che miệng cười khẽ, nói:
- Hiếm thấy được anh nhếch nhác như vậy. Không phải là bị đá ra ngoài đó chứ!
Sắc mặt của Lâm Siêu trở nên đen sì, hắn liếc ngang cô ả một cái. Trong lòng hắn có hơi cảm thấy phiền muộn, trí năng di tích này thật quá là vô lại. Phần thưởng cũng đã đưa cho hắn rồi mà lại không cho hắn bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-khai-mat-the/3156770/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.