Chương trước
Chương sau
Dịch: Hanoi1946

Đám người Hắc Nguyệt cũng đồng thời chú ý đến con mèo trắng vừa mới xuất hiện này.

"Một con mèo bình thường?"

Vưu Tiềm nghi ngờ hỏi.

Vẻ mặt Phạm Hương Ngữ hơi biến sắc, nói: "Con mèo này có điều gì đó cổ quái, nó không phải là một con mèo bình thường , bởi vì năng lượng bên trong cơ thể của nó rất mạnh mẽ, thậm chí còn là…một con vật mạnh mẽ nhất mà từ trước tới giờ ta mới thấy!"

Hắc Nguyệt và Lâm Thi Vũ cùng cảm thấy sửng sốt, cả hai biết rõ sau khi Phạm Hương Ngữ tiến hóa lên cấp hai, năng lực cảm ứng đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, cho nên lời nói của Phạm Hương Ngữ tuyệt nhiên sẽ không có sai lầm.

"Meo!"

Bạch Miêu đứng trên tòa nhà cao tầng, đang liếm liếm bàn chân trước đầy lông của nó, đột nhiên cất giọng, nhẹ nhàng nói: " Nhân loại, lần đầu tiên gặp mặt, ngươi tên là gì?"

"Nó, nó có thể nói tiếng người?" Vưu Tiềm trợn tròn mắt kinh ngạc.

Đám người Hắc Nguyệt cũng đồng dạng cảm thấy vô cùng chấn động.

Thần sắc của Lâm Siêu vẫn bình tĩnh, hắn biết con mèo trắng này là một tồn tại sánh ngang với Hắc Ưng Vương, trí thông minh tiến hóa tương đương với người trưởng thành, có thể khống chế cổ họng phát ra ngôn ngữ của con người cũng không tính là một việc kỳ lạ. Hoàng Kim Khí vụ bên trong cơ thể Lâm Siêu chậm rãi chuyển động, đôi con ngươi của hắn dần biến thành màu vàng, để phòng ngừa bất ngờ bị tấn công mà phản ứng không kịp.

"Không cần khẩn trương."

Bạch Miêu nhìn thấy con người của Lâm Siêu chuyển sang màu vàng óng, nói:

"Đây là trạng thái chuẩn bị chiến đấu của ngươi, ta không có ác ý, chỉ muốn cùng ngươi thảo luận việc hợp tác."

"Hợp tác?" Giọng Lâm Siêu khẽ run rẩy.

Bạch Miêu linh hoạt nhảy lên nhảy xuống mấy cái, nhẹ nhàng đáp xuống cái nóc phủ đầy thuyết của một chiếc xe ô-tô nằm phía trước đám người Lâm Siêu. Bộ dáng di chuyển của nó vô cùng ưu nhã, từ trên cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp của nó toát ra một loại khí thế cao ngạo, nói: "Không sai, hợp tác với ta, cùng thống trị thế giới này!"

"Không có hứng thú."

Lâm Siêu không suy nghĩ chút nào mà thẳng thừng từ chối. Điều này giống như một tên ăn mày nói với ngươi, cùng ta hợp tác, chúng ta đi cướp ngai vàng. Đây quả thực chính là đùa giỡn với tính mạng của mình!

Bạch Miêu tựa hồ đã đoán trước được câu trả lời của Lâm Siêu. Nó vừa thè lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm móng vuốt bàn chân trước, vừa trả lời: " Ta biết rõ ngươi lo lắng điều gì, ngươi hoàn toàn khác biệt so với những kẻ khác, ngươi biết rất nhiều thứ, tuy rằng ta không biết làm thế nào mà ngươi có thể biết được. Thế nhưng, điều mà ngươi lo lắng không phải là không có lí do, thế giới này có rất nhiều những sinh vật khác vô cùng mạnh mẽ. Chỉ riêng cô gái đứng ở sau lưng ngươi kia, cũng thuộc về một loại sinh vật khác. Bằng trạng thái hiện tại của ta bây giờ, muốn thắng được lực lượng đáng sợ tồn tại trong có thể kia cũng rất khó khăn."

Người mà nó nói hiển nhiên chính là Bạch Tuyết
.
Con mắt Lâm Siêu khẽ nheo lại, nói: "Làm sao ngươi biết những chuyện này?"

"Từ lúc các ngươi bắt đầu tiến vào di tích. Lúc đó, ta đã bắt đầu để ý đến các ngươi, nói chính xác là ta chú ý đến ngươi, còn những kẻ khác, chẳng qua chỉ là một ít tiểu nhân vật mà thôi."

Bạch Miêu có đôi mắt đen láy trong suốt như thủy tinh, dường như đã thấu hiểu được tất cả, nói: " Ta còn nhớ, đôi cảnh nhỏ đằng sau lưng của ngươi, chính là một vật phẩm ngươi lấy được bên trong di tích, vật phẩm đó không tầm thường chút nào. Ngươi dựa vào lực lượng yếu ớt của bản thân mình, mà có thể lấy được bảo vật đó, chứng tỏ ngươi có chỗ hơn người."

Đồng tử của Lâm Siêu khẽ co lại. Hắn dùng năng lực Vô Hạn Chiết Xạ có thể quan sát tất cả những thứ xuất hiện bên trong bán kính ba mươi dặm xung quanh. Thế nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy con mèo trắng này. Điều này chứng tỏ khả năng cảm nhận của con mèo này vượt xa chính mình, cho nên Lâm Siêu mới không có cách nào biết được sự tồn tại của nó.

Bạch Miêu nhẹ nhàng bước từng bước từ trên nóc xe phủ đầy tuyết nhảy xuống mặt đất, không sợ hãi chút nào từ từ đi về phía đám người Lâm Siêu. Mở miệng nói:

"Thông qua việc quan sát, ngươi quả nhiên không làm cho ta thất vọng, ngươi ngoại trừ lực lượng vượt xa so vói những kẻ khác ra, thì tâm tính của ngươi dường như chính là vì thế giới này mà hình thành nên. Thông minh cùng lãnh huyết, không có giả mù sa mưa, giả nhân giả nghĩa, cũng không vì giết người mà cảm thấy hối hận, hơn nữa cũng không phải là kẻ khát
máu…"

Ánh mắt nó vô cùng thâm thúy nhìn Lâm Siêu, tiếp tục nói: " Nói thật với ngươi, ta cũng đã quan sát rất nhiều người khác, bọn chúng vô cùng ngu muội, bị tư tưởng của thời đại trước ăn sâu nên không có cách nào thích ứng với cái thể giới tàn khốc này. Trong đó có một nhóm người, tuy rằng bọn chúng tàn khốc, điên cuồng, lãnh huyết, thậm chí sinh ra tâm lí biến thái, vặn vẹo thế nhưng chẳng qua bọn chúng chính là loại người yếu đuối, tinh thần nhu nhược, cho nên mới bị biến đổi linh hồn, buông thả chính mình, trở nên sa đọa, giống như lũ quái vật vậy, thậm chí còn không bằng."

"Mà ngươi, tuy rằng vô cùng lãnh huyết, thể nhưng vẫn còn duy trì được tính cách của mình."

Bạch Miêu nghiêng cái đầu nhỏ của nó dường như đang suy nghĩ, nói tiếp: "Nói thế nào nhỉ, giống như đến từ một thế giới khác vậy, ta thực sự không biết giải thích thế nào, phải trải qua những hoàn cảnh như thế nào mới có thể hình thành nên cái tính cách như vậy. Người giống như ngươi, ta đã thấy được một kẻ, vốn ta sẽ cũng cô gái đó hợp tác, thế nhưng khi nhìn thấy ngươi ta ngay lập tức thay đổi suy nghĩ."

Mí mắt Lâm Siêu khẽ nháy một cái, từ từ lui về phía sau. Bạch Miêu vẫn đang bước đi, đã dần rơi vào phạm vi tấn công thích hợp nhất của hắn, ở bên trong phạm vi này chỉ cần ra đòn tấn công chắc chắn sẽ không thất bại. Thế nhưng, Lâm Siêu biết con mèo đó chắc chắn đã có những phương án dự phòng, hơn nữa đằng sau lưng mình còn có mấy người Hắc Nguyệt. Chiếc nhẫn có Không Gian Thứ Nguyên bây giờ đã không có cách nào sử dụng, nếu tùy tiện làm nó tức giận, cho dù Lâm Siêu có thể dựa vào đôi cánh Rồng có thể thoát thân, nhưng các nàng chắc chắn sẽ bị giết chết!

"À! Quên nói cho ngươi biết."

Bạch Miêu hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Người thứ nhất vừa ý của ta, ngươi cũng biết , người đó chính là tiểu cô nương thông minh lạnh lùng kia. Nhưng mà đáng tiếc nàng còn khiếm khuyết một vài điều trọng yếu, nên nếu không phải có sự xuất hiện của ngươi, thì ta có lẽ đã lựa chọn hợp tác với nàng."

Ánh mắt Lâm Siêu hơi lóe lên, nói: "Ngươi muốn hợp tác với ta sao?"

Bạch Miêu dừng bước, ngẩng đầu nhìn Lâm Siêu, tuy rằng tư thế của nó là ngẩng đầu từ dưới nhìn lên trên, thế nhưng lại khiến cho mọi người có cảm giác đó là một cái nhìn cao cao tại thượng từ trên cao nhìn xuống dưới, trả lời:

"Rất đơn giản…Ngươi ở bên trong thế giới loài người không ngừng nỗ lực để thu được những quyền lợi cao nhất, tương lai ở những lúc cần thiết, ngươi hãy giúp ta quét sạch hết những chướng ngại vật cản trở là được."

Đồng tử của Lâm Siêu dần thu nhỏ lại, sự hợp tác này chính là để hắn trở thành một quân cờ bí mật ẩn dấu ở bên trong thế giới loài người, chẳng những có thể trở thành một thanh đao dấu trong tay của nó, mà còn có thể không tốn sức chút nào, giúp nó có thể thống trị toàn bộ nhân loại!"

"Ta sẽ ở trong bóng tối hỗ trợ ngươi trở thành Vua của loài người."

Bạch Miêu nhẹ nhàng nói: "Thế nào, có phải là rất có lợi, có sự giúp đỡ của ta, tất cả những trở ngại của ngươi, ta đều có thể giúp ngươi quét dọn. Tuy rằng ngươi rất ưu tú, thế nhưng thế giới loài người quá phức tạp, nhân loại các ngươi luôn luôn lục đục, dùng âm mưu quyền lực để hãm hại nhau. Chỉ bằng vũ lực của một mình ngươi rất khó có thể thành công, nhưng mà…Nếu vũ lực mạnh mẽ đến mức có thể khiến cho kẻ thủ của ngươi cảm thấy tuyệt vọng thì bọn chúng sẽ không bao giờ dám phản kháng lại ngươi. Những quyền lực mềm khi đối mặt với loại lực lượng mạnh mẽ như vậy tất cả sẽ tan biến thành bong bóng, biến mất mà thôi."

Lâm Siêu trầm mặc không nói.

"Chuyện này đối với ngươi trăm lợi mà không có hại."

Âm thanh của Bạch Miêu tràn ngập một sự tự tin, nói:

"Hơn nữa, ngươi không có lựa chọn nào khác. Nếu như ngươi không lựa chọn hợp tác với ta, ta sẽ ngay lập tức giết chết ngươi. Ngươi đừng bao giờ hoài nghi sức mạnh của ta, tuy rằng ngươi ở bên cánh cái hồ kia có thể sống sót trong tay của ba kẻ đó, nhưng đó là do dựa vào đôi cánh nhỏ sau lưng của ngươi."

Âm thanh của nó vẫn nhẹ nhàng, từ tốn nói: "Mà ta, để giết chết ba kẻ như thế, không tốn một một chút sức lực nào."

Lâm Siêu híp đôi mắt lại, tuy rằng hắn biết con mèo này rất mạnh, ít nhất cũng thuộc cấp độ Hắc Ưng Vương. Nhưng nó nói nó có thể đơn giản giết chết ba kẻ đó thì Lâm Siêu không hề tin tưởng chút nào vào lời nói của nó. Cấp độ tiến hóa của quái vật ở giai đoạn này căn bản vẫn chưa có thể tiến hóa đến cấp độ khủng bố đó, trừ phi…Nó không phải là do quái vật tiến hóa thành!
"Tại sao hiện tại mới lựa chọn hợp tác với ta?"

"Điều này rất đơn giản…Bên trong cái nhẫn kia của ngươi không phải đang phong ấn mấy con quái vật ở bên trong di tích hay sao. Đây chính là thủ đoạn cuối cùng của ngươi, không có chiếc nhẫn, chỉ dựa vào đôi cánh kia, ngươi không thể nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu."

Lâm Siêu hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Bạch Tuyết, thầm nghĩ nếu như nàng có thể gọi ra được nhân cách thứ hai của mình thì Lâm Siêu có thể đánh liều một trận, nhưng mà trải qua mấy ngày cùng nàng nói chuyện, Lâm Siêu biết được chỉ khi nào bản thân nàng gặp nguy hiểm thì nhân cách thứ hai mới xuất hiện. Nếu như con mèo này từ trước tới giờ vẫn lặng yên quan sát bọn họ, Lâm Siêu khẳng định là nó đã biết chuyện này, vì thế chắc chắn nó sẽ ko dám làm tổn thương Bạch Tuyết.
"Ta đáp ứng." Lâm Siêu trả lời.

"Ta biết, ngươi vốn là một kẻ thông mình." Bạch Miêu từ từ tiến đến, nhảy lên bả vai Lâm Siêu, áp sát đầu vào một bên mặt của hắn, nói: "Có điều, ta biết nhân loại các ngươi vô cùng giả dối, chỉ trả lời bằng miệng thì không khiến ta tin tưởng, ở đây có một quyển sách ta lấy được từ bên trong di tích, ngươi hãy kí tên thỏa thuận lên đó."

Nói xong, liền thấy quả chuông nhỏ màu vàng treo trước ngực nó nhẹ nhàng lắc lư, ngay sau đó bàn chân trước của nó khẽ nâng lên, bỗng nhiên có một quyển sách có hình dáng bên ngoài vô cùng xa xưa, ngoài bìa quyển sách có một số ký tự kỳ lạ xuất hiện trên lòng bàn chân của nó.

"Đây là Quyển sách Trung thành."

Bạch Miêu nhẹ nhàng nói: "Một khi đã kí tên lên đó, ngươi sẽ không phản bội lại lời hứa."

Khi Lâm Siêu nhìn thấy quyển sách này thì nội tâm khẽ máy động một cái, hắn biết quyển sách này không phải có tên là Quyển sách Trung thành mà là Quyển sách Nô bộc. Một khi đã kí tên mình lên đó hắn sẽ không thể phản bội lại Bạch Miêu, hơn nữa sẽ mặc cho nó sai khiến, một khi cãi lệnh, sẽ phải chịu sự trừng phạt của quyển sách, khiến cho máu trong cơ thể chảy ngược, trái tim sẽ bị vỡ nát!"

Ánh mắt Lâm Siêu lập lòe nhìn chằm chằm vào quyển sách.

Bạch Miêu nhẹ nhàng nâng quyển sách lên, đầu nó tiến đến sát một bên mặt của Lâm Siêu, mỉm cười nhìn hắn, nhưng mà ở sâu bên trong ánh mắt đó là một cỗ sát ý lạnh lẽo.

Bầu không khí vô cùng ngột ngạt khó chịu.

"Ta ký…" Bàn tay Lâm Siêu hướng về phía quyển sách.

Hấp!

Ngay khi vừa thò tay ra, thì nguồn năng lượng tế bào trong cơ thể Lâm Siêu nháy mắt bắt đầu điên cuồng khởi động, hóa thành hàng ngàn, hàng vạn tia Gramma xạ tuyến, mãnh liệt bắn về phía con mèo trắng. Hơn nữa tốc độ tăng cường, cùng với Hoàng Kim Hóa, cánh tay phải nâng lên mạnh mẽ đập thẳng vào con mèo trắng đang đứng trên vai trái, hiển nhiên Lâm Siêu không thèm để ý đòn đánh mạnh mẽ này sẽ khiến xương cốt vai trái của mình bị tổn thương.

Hắc Nguyệt cũng phản ứng rất nhanh, khẽ quát một tiếng "Cường hóa", chỉ trong chốc lát, lực lượng, sức mạnh, tốc độ của Lâm Siêu đều tăng gấp đôi.

Hấp!

Nắm đấm mạnh mẽ đập trúng vào người Bạch Miêu.

Nhưng mà, khi bàn tay đập trúng người Bạch Miêu, thì bỗng nhiên nắm đấm xuyên thủng cơ thể của nó…Hóa ra đó chỉ là tàn ảnh của nó mà thôi!

Đồng tử Lâm Siêu co rụt lại, ngẩng đầu lên, thì thấy trên nóc xe phủ đấy tuyết kia, Bạch Miêu vẫn đứng đó, nhẹ nhạng liếm liếm móng lòng bàn chân trước của nó, dường như cơ thể nó chưa từng di chuyển, giọng nói của nó không còn nhẹ nhàng nữa, mà mang theo một cảm giác lạnh lẽo âm trầm: "Ta vốn cho rằng ngươi là kẻ thông minh, nhưng không nghĩ tới ngươi lại là một kẻ không thành thật đến như vậy, nếu đã như vậy, ta sẽ tự mình chiếm lấy linh hồn của ngươi!"

Trong đôi mắt màu hổ phách của nó lúc này lòng trắng hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một đôi mắt màu vàng óng ánh.
Ô..ô..n..g! một tiếng, Lâm Siêu có cảm giác bộ não của mình bị chấn động mạnh một cái, dường như bộ não của mình đang bị một bàn tay tóm lấy, bọp chặt lại, có cảm giác bộ não sắp bị nổ tung đến nơi.

Cảm giác thống khổ vô cùng kịch liệt như thủy triểu tràn đến, khiến cho Lâm Siêu ôm chặt lấy đầu của mình, cảm giác toàn thân rơi vào một vực sâu hắc ám. Xung quanh có rất nhiều những xúc tu màu vàng cuốn lấy thân thể hắn, dường như muốn nhấn chìm toàn bộ cơ thể của hắn trong đó.

Lâm Siêu trợn trừng mắt, cảm giác như thân thể không ngừng chìm xuống, chìm xuống.

Tay chân bị những cái xúc tu màu vàng quấn lấy, rồi bò lên trên mặt, trên đầu, rồi đem hai mắt của hắn hoàn toàn bao phủ…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.