Dịch giả: Chu Cường
Trong căn cứ Tinh thần
Tất cả những người dân chạy nạn và Tiến Hóa Giả đều chú ý đến luồng ánh sáng màu đỏ xuất hiện từ phía sau dãy Thục sơn. Luống ánh sáng đỏ phóng thẳng lên trời, kèm theo đó là những cơn chấn động nhỏ.
“Đó là cái gì?”
“Đó là một luồng ánh sáng!”
“Chẳng lẽ là bảo vật xuất thế?”
“Có lẽ là hi vọng.”
Luống ánh sáng màu đò dần dần biến mất, tất cả mọi người thu hồi ánh mắt, tiếp tục tập trung vào công việc đang làm dở. Bọn họ đang vận chuyển những khối đá lớn để xây thành.
Luồng ánh sáng màu đỏ cũng không tạo ra động tĩnh quá lớn, chỉ những người trong căn cứ Tinh Thần là có thể nhìn thấy được. Bởi vì xung quanh đã bị mây đen bao phủ cho nên ở những nơi xa hơn thế không phát hiện ra được luồng ánh sáng màu đỏ phóng lên trời.
Mặt trời trong vũ trụ vẫn tiếp tục chiếu sáng địa cầu xanh thẳm, giống như một người mẹ vĩ đại vẫn luôn chăm chú dõi theo đứa con của mình.
Trái đất xoay tròn, thời gian cứ thế trôi đi.
Khi Lâm Siêu quay trở lại căn cứ, 12 tiếng đồng hồ đã sắp trôi qua. Trên đầu là mặt trăng đang tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, lung linh mờ ảo.
Hắn đứng trên nóc tòa nhà ngắm nhìn thị trấn chìm trong bóng tối ở phía xa, sau đó quay sang Tinh Võng nói:
“Những thứ ngươi định tạo ra trong Tinh Võng, ngươi đã làm đến đâu rồi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-khai-mat-the/3156294/quyen-7-chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.