Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Chu Cường

Lâm Siêu nhìn chằm chằm vào vết nứt trên nhẫn thứ nguyên, sắc mặt hắn trở nên thâm trầm. Hắn vốn nghĩ dựa vào sự kiên cố của nhẫn thứ nguyên có thể nhốt những tượng thần bên trong trong thời gian ít nhất một năm. Nhưng không ngờ, sau khi giết chết Bát Tí Bích Thần, lại khiến cho sức mạnh của Viên Hầu Bích Thần tăng lên gấp bội. Có lẽ, không lâu nữa chiếc nhẫn thứ nguyên sẽ thực sự vỡ vụn.

Lúc đó, sẽ không có bất kì thứ gì có thể vây khốn được chúng nó.

"Hay là vứt xuống vực sâu ở Thái Bình Dương?"

Trong lòng Lâm Siêu khẽ động, nhưng ngay lập tức hắn lắc đầu, dập tắt ý định đó. Nếu là lúc trước, hắn sẽ có ý định mượn dao giết người. Lợi dụng, Hải hoàng bên dưới vực sâu giết chết chúng nó. Thế nhưng, sau khi hắn biết được đặc tính cơ thể của những bức tượng thần này, thì phương pháp của hắn không thể nào thực hiện được.

Một khi sáu tượng thần này hợp nhất lại, ở giai đoạn hiện nay chính là một tồn tại vô địch. Có lẽ,chỉ có nữ vương vực sâu mới có sức để chống lại bọn chúng.

Hơn nữa, vực sâu ở Thái Bình Dương vô cùng rộng lớn, ai mà biết vị Hải hoàng kia trú ngụ ở chỗ nào?

Một khi những tượng thần thoát ra khỏi nhẫn thứ nguyên, bọn chúng nhất định sẽ không ngừng truy sát Lâm Siêu. Tuy rằng, địa cầu rất rộng lớn. Thế nhưng, ai mà biết được những bức tượng thần từ thời tiền sử này có sở hữu năng lực truy tìm đặc thù hay không. Một khi bị bọn chúng tìm được, hắn sẽ không còn cơ hội để chạy trốn.

"Cũng không thể ném vào trong di tích khác được. Chúng nó có thể xé rách được không gian chui ra ngoài. Còn nếu vném xuống vực sâu, cũng không chắc thời điểm này nữ vương vực sâu đã thức tỉnh hay chưa. Hơn nữa, cũng không chắc chúng sẽ ra tay với nhau."

Lông mày của Lâm Siêu nhíu chặt lại, hắn nằm ngửa trên mặt đất nhìn lên bầu trời xanh thẳm.

Bầu trời?

Lâm Siêu đột nhiên ngẩn ngưởi ra, ánh mắt của sáng lên.

Đúng rồi, vẫn còn một nơi!

Ngoài vũ trụ!

"Có thể vứt chúng nó ra ngoài vũ trụ, mặc dù cách này không thể nào giết được chúng nó. Nhưng có thể kéo dài thời gian chúng quay lại địa cầu, trong thời gian đó mình sẽ nghĩ biện pháp."

Hai mắt Lâm Siêu sáng lên, bên ngoài vũ trụ không có không khí. Đó là môi trường chân không, những tượng thần này sẽ không thể nào phi hành. Nếu không có lực hút và chuyển động của không khí thì chúng nó sẽ không có cách nào di chuyển trong không gian. Ở bên ngoài vũ trụ chỉ có thế tự do trôi nổi không có mục tiêu cố định.

"Nếu đưa ra ngoài vũ trụ, thì tốt nhất là vứt ra ngoài thái dương hệ."

Lâm Siêu suy nghĩ một chút, hắn có chiến giáp Huyết Nha. Mặc dù là trang bị cấp S nhưng lại không phải là thiết bị du hành vũ trụ. Bởi vì hệ thống cung cấp không khí bên trong bộ chiến giáp không thể nào duy trì trong một thời gian dài. Nếu muốn đưa bọn chúng ra ngoài vũ trụ, cần phải dựa vào tên lửa không gian đưa ra ngoài vũ trụ, hoặc những hành tinh bên ngoài thái dương hệ.

"Có lẽ Hứa tư lệnh sẽ có biện pháp."

Lâm Siêu suy nghĩ một chút rồi mở máy truyền tin ra, nhập vào một dãy số. Rất nhanh, máy truyền tin đã kết nối được liên lạc. Từ bên trong máy truyền tin vọng ra âm thanh của Hứa tư lệnh:

"Lâm tướng quân? Có chuyện gì mà cậu lại chủ động tìm tôi vậy?"

"Ông có thiết bị vũ trụ bay ra ngoài thái dương hệ không?"

Giọng nói của Hứa tư lệnh có chút ngạc nhiên, nói:

"Cậu muốn đi ra ngoài vũ trụ?"

Lâm Siêu trả lời:

"Không phải tôi, mà tôi muốn đưa địch nhân đi ra ngoài vũ trụ."

"Kẻ thù của câu? Đem ra bên ngoài vũ trụ?"

Hứa tư lệnh hoài nghi mình đang nghe nhầm, lập tức lên tiếng hỏi:

"Kẻ thù của cậu? Lẽ nào, cậu không có cách nào giải quyết?"

"Chuyện này rất dài."

Lâm Siêu thấp giọng nói:

"Chỗ của ông có thiết bị thăm dò ngoài vũ trụ không?"

Hứa tư lệnh không tiếp tục tra hỏi nữa, ông ta trầm ngâm trong giây lát, rồi lên tiếng:

"Chỗ tôi có tên lửa không gian, đây là một thiết bị quân sự bí mật. Thế nhưng, sau khi thảm họa bùng phát. Tất cả những nhân viên kỹ thuật điều khiển hệ thống này đều đã chết. Hiện nay, chỉ còn tên lửa đẩy của vệ tinh thăm dò, đã được nạp đầy nhiên liệu. Khoảng cách xa nhất nó có thể đi đến chính là Sao Hỏa."

"Sao Hỏa?"

Lâm Siêu suy nghĩ một chút, liền nói:

"Chính là thứ đó."

Dựa vào năng lực của những tượng thần, nếu muốn quay trở lại trái đất, chúng phải cần ít nhất vài thập kỷ. Trong thời gian dài như vậy, hắn có đủ thời gian để nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Hơn nữa, trong vài thập kỷ, chưa chắc mình đã còn sống trên trái đất."

"Tôi sẽ phái người chuẩn bị, chừng nào thì cậu cần?"

Hứa tư lệnh lên tiếng hỏi.

Lâm Siêu trả lời ngay lập tức:

"Việc này không nên chậm trễ, khi nào ông chuẩn bị xong xuôi, thì thông báo cho tôi một tiếng."

"Tôi biết rồi."

Hữa tư lệnh cười nói:

"Nếu căn cứ của cậu cần giúp việc gì hoặc thiếu thứ gì, cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ cử người đưa qua."

Trong lòng Lâm Siêu cảm thấy vô cùng ấm áp, nói một tiếng cảm ơn.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, nguồn năng lượng tế bào trong người Lâm Siêu đã khôi phụ không ít. Hắn nhặt lấy Cổ thương, rồi quay lại căn cứ, sau khi thay một bộ quần áo mới, hắn đi tới thao trường huấn luyện trong căn cứ. Trên thao trường mấy người Hắc Nguyệt, Lâm Thi Vũ, Bạch Tuyết đã có mặt, chỉ có Phạm Hương Ngữ là không đến. Bời vì đang bận sử lý một vài công việc, chỉ phái một con xác thối tới để ghi lại mọi điều Lâm Siêu truyền dạy.

"Vưu Tiềm đâu?"

Lâm Siêu liếc mắt nhìn mọi người, cau mày nói.

Hắc Nguyệt nhìn Lãnh Chân một cái, Lãnh Chân thấy thế ra hiệu:

"Đại ca Vưu Tiềm vẫn còn đang ngủ…"

Hai mắt Lâm Siêu híp lại, bình tĩnh nói:

"Đi gọi tới đây,"

Lãnh Chân gật đầu một cái, nó có cảm giác dường như có một tia sát khí lướt qua người mình, nhất thời không dám chậm trễ, quay lưng chạy thật nhanh.

Hắc Nguyệt và Lâm Thi Vũ nhìn nhau, bọn họ đều biết kết cục bi thảm mà Vưu Tiềm sẽ phải đối mặt.

Lâm Siêu liếc nhìn Bạch Tuyết một cái, vẻ lạnh lùng trên mặt biến mất, nói:

"Cô cũng muốn tham gia huấn luyện sao? Sẽ rất cực khổ đấy."

"Ta không sợ."

Trên mặt Bạch Tuyệt lộ ra dáng vẻ tinh nghịch, cười nói:

"Ta cũng muốn giống chị Hắc Nguyệt, biết được cách chiến đấu."

Lâm Siêu nhìn thẳng vào mắt của Bạch Tuyết, không nói gì nữa.

Không lâu sau, Vưu Tiềm cùng Lãnh Chân đã có mặt. Quần áo Vưu Tiềm xộc xệch, vẻ mặt ngái ngủ, hiển nhiên vừa ngủ dậy chưa kịp rửa mặt đã chạy tới. Hắn lén lút nhìn trộm Lâm Siêu, có chút thấp thỏm, nói:

"Chuyện này, tối hôm qua tôi có lên Tinh Võng. Cho nên mới đi ngủ muộn…"

"Lên Tinh Võng?"

Lâm Siêu lạnh nhạt nói:

"Tìm cái gì?"

"Tìm kiếm những người sống sót ở khu vực Châu Á, còn có…"

Vưu Tiềm vội vàng trả lời.

"Tôi không hỏi anh."

Ánh mắt Lâm Siêu không thèm nhìn Vưu Tiềm mày quay sang hỏi Lãnh Chân:

"Em cùng anh ta ngủ chung một phòng, tối hôm qua anh ta làm cái gì thế?"

Lãnh Chân nhìn vào Lâm Siêu, rồi lại quay sang nhìn Vưu Tiềm, sau đó cúi đầu xuống lấy giấy ra viết chữ:

"Em không để ý. Chỉ nghe thấy đại ca Vưu Tiềm nói chuyện phiếm với ai đó trên Tinh Võng."

"Nói chuyện gì?"

Hắc Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

Lãnh Chân lại viết tiếp:

"Vưu Tiềm đại ca nói, nếu vòng ngực của cô là 36d, có thể gia nhập vào căn cứ của chúng tôi."

Vưu Tiềm vội ho nhẹ một cái, nói:

"Đây là tôi ra yêu cầu cho những người sống sót…"

Gương mặt Hắc Nguyệt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Vưu Tiềm một cái.

Lâm Thi Vũ tức giận thở phì phì, nói:

"Cho anh ở cùng một chỗ với Lãnh Chân, là để anh chú ý chăm sóc nó. Anh là một kẻ xấu xa, làm hư nó. Lãnh Chân bây giờ mới mấy tuổi!"

Vưu Tiềm gãi gãi đầu, trả lời:

"Lúc tắm tôi đã xem qua, cũng phải cỡ 4 đến 5 cm đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.