Dịch giả: Chu Cường
Nhìn thấy mặt Bạch Tuyết ửng đỏ, Lâm Siêu có chút ngại ngùng cùi đầu. Nguyên nhân hắn không muốn Bạch Tuyệt đi chủ yếu lo lắng thực lực của Bạch Tuyết quá mạnh mẽ. Nếu như bại lộ trước mặt thủ lĩnh của những căn cứ khác sẽ trêu chọc một ít phiền toái cùng với sự đố kỵ và nghi ngờ không đáng. Đồng thời sẽ trở thành trọng điểm theo dõi của lũ quái vật và xác thối.
Hơn nữa, nếu gặp nguy hiểm, nhân cách thứ hai ở bên trong sẽ tiến ra ngoài. Đến lúc đó sẽ xuất hiện cảnh tượng thây phơi khắp nơi của cả lũ quái vật lẫn căn cứ nhân loại. Sẽ không có ai có thể sống sót được.
Bạch Tuyết cười vui vẻ tiến đến ôm lấy cánh tay của Lâm Siêu, rồi nói:
“Ngươi thích làm gì, ta cũng sẽ làm với ngươi. Nghe Vưu Tiềm nói, đàn ông thích đọc sách hoặc chơi trò chơi. Ngươi muốn chơi trò chơi không, trong máy tính của chị Phạm có trò chơi. Chúng ta có thể chơi cùng nhau.”
Lâm Siêu nhìn Bạch Tuyết, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cảm giác giống như lần đầu tiên nói chuyện với chị gái. Mặt hắn nở nụ cười, vỗ vỗ vào tay Bạch Tuyết, nói:
“Cô thích làm gì, tôi sẽ cũng với cô làm chuyện đó.”
“Ta à?”
Hai mắt Bạch Tuyết sáng lên, nhe hai hàm rắng trắng bóng, cười nói:
“Ta thích xem sách.”
Lâm Siêu mỉm cười, nói:
“Tôi cùng cô xem sách nhé.”
“Thật sao?”
“Đúng rồi.”
“Thật tốt quá.”
Bạch Tuyết nhảy cẫng lên vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-khai-mat-the/3156243/quyen-7-chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.