“Ba không tức giận.” Thẩm Trì nhẹ nhàng nói, “Mụ đàn bà như ả ta chết đi đã là kết cục tốt nhất cho ả rồi, nhưng Lưu Mộc con phải hứa với ba, cho dù là tận thế cũng không thể vì muốn giết người mà giết người.”
Thẩm Lưu Mộc tựa hồ có chút khó hiểu.
Thẩm Trì thở dài, “Ba biết con không sợ giết người, nhưng mà Lưu Mộc, giết người là một loại thủ đoạn, con không thể đem giết người thành một cách phát tiết nội tâm!” Hắn nghiêm túc nói, “Ở tận thế có rất nhiều người đều đáng chết, con dù có năng lực giết bọn họ, nhưng con còn nhỏ như vậy, không được đem giết người làm niềm vui.”
Thẩm Lưu Mộc chu miệng, tựa hồ có chút hiểu, vì thế nghiêng đầu nói, “Như vậy, ba, con đáp ứng ba, từ hôm nay trở đi con chỉ giết người xấu được không?”
“Người xấu?” Thẩm Trì bật cười, ở tận thế, có bao nhiêu người tốt có thể sống sót? Nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ của Thẩm Lưu Mộc, hắn chỉ có thể sờ sờ đầu của y, “Được, Lưu Mộc từ hôm nay trở đi, cũng chỉ giết người xấu.”
Khái niệm người xấu có thể không thống nhất, nhưng Thẩm Trì thật tâm không muốn Thẩm Lưu Mộc giống như kiếp trước giết chóc thành tánh như vậy, trở thành người huyết tinh âm độc, người như vậy khiến mọi người sợ hãi, nhưng cũng đồng dạng bị mọi người cố kỵ.
Thẩm Lưu Mộc trong lòng buồn bực, vậy là không thể xử lý Kỷ Gia a! Nó hình như đã phát hiện ra bí mật của mình, con rối gỗ kia nếu y không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-hoi-mat-the-chi-thien-la-kinh-vu/204768/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.