Đỗ quyên là một loại hoa khá đẹp, chóp mũi bọn hắn ngửi thấy mùi hoa thanh nhã, đôi mắt cũng gần như bị loại đỏ tươi lóa mắt của nó đâm cho đau mắt, nhưng mảng hoa đỗ quyên này càng rực rỡ như gấm, càng làm bọn hắn sợ hết hồn hết vía.
“Loại hoa này có độc.” Thẩm Lưu Mộc thận trọng nói, “Kịch độc!” Lòng bàn tay y xuất hiện một đóa hoa trắng nhỏ mềm mại, y nhẹ nhàng phất tay ném vào phía trên đám hoa đỗ quyên kia, liền thấy bông hoa trong nháy mắt bị phân giải, hóa thành điểm sáng như thứ ánh huỳnh quang vừa rơi xuống lòng bàn tay Đàm Nghiên Nhã.
Niếp Bình nhíu mày nhìn sang, tùy tay bắn ra một quầng sáng sáng ngời, lại nghe hoa lá rì rào, quầng sáng còn chưa đụng tới đám hoa đỗ quyên liền tan rã ra, đồng dạng hóa thành nhiều điểm sáng trong suốt xinh đẹp phiêu phù phía trên rừng hoa.
Thẩm Trì cũng cảm thấy da đầu có chút run lên, đang muốn nói gì, liền thấy Phương Hải Húc im lìm không một tiếng, đem một con thỏ bình thường vừa mới bắt được ném vào rừng hoa, đồng dạng thịt tiêu xương tan biến mất trong nháy mắt, thực làm người ta lông tơ dựng đứng.
“Có thể bay qua sao?” Đàm Nghiên Nhã hỏi.
Kỷ Gia thả ra ong trinh sát của nàng, con thứ nhất biến mất, con thứ hai biến mất, con thứ ba biến mất…
“A, có thể!” Kỷ Gia nhẹ nhàng thở ra, “Cần phải bay cao hơn hai mươi mét mới không sao.”
Nhưng vấn đề là, người có thể bay trong đám bọn hắn chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-hoi-mat-the-chi-thien-la-kinh-vu/1287940/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.