Biển cả không phải chưa từng thấy qua, quê nhà của Thẩm Trì ở thật lâu trước kia cũng không tính cách xa biển cả, nhưng chỉ sợ không có mấy người được ngồi tàu ngầm mà xem thế giới đáy biển như này.
Ánh sáng không đủ, dựa vào cây chanh tiến hóa kia, hai ngọn đèn tiết kiệm năng lượng đem khoảng không gian xung quanh chiếu tương đối sáng, nhờ đó mà Thẩm Trì cùng Kỷ Gia mới có thể ngồi trên gác mái, xuyên qua hai viên mắt trong suốt nhìn ra bên ngoài.
Kỷ Gia có thể trực tiếp thông qua đôi mắt Thanh Thanh xem, nhưng điều đó lại đem lại cảm giác hoàn toàn bất đồng, cho nên nàng vẫn chịu khó ngồi trên gác mái để ngắm cảnh bên ngoài.
Ngắm nghía mấy giờ liền, bọn hắn mới xuống tầng, dù sao còn có hai tên “người bệnh” cần chăm sóc đó.
“Được rồi, đừng giả bộ ngủ nữa, ta biết ngươi đã tỉnh!” Thẩm Trì trực tiếp vỗ phát vào đầu Thẩm Lưu mộc, lần này xuống tay không hề nhẹ.
Thẩm Lưu Mộc không dám kêu đau, mở to mắt bày ra bộ dáng đáng thương nhất, “Ba ba…”
“Còn biết ta là ba của ngươi!” Thẩm Trì quát.
Hắn trên mặt tình cảm chậm chạp, cũng không phải thật sự khờ! Con trai đều cắn đến trên miệng hắn, còn kiếm được lý do gì thoái thác lừa mình dối người nữa.
“… Nhưng ngươi cũng không phải ba ruột của ta…” Thẩm Lưu Mộc thầm nói.
Kỷ Gia không dấu vết kéo Minh Nguyệt nhích nhích sang bên cạnh, hòng tránh lửa đạn bên kia tổn thương tới người vô tội.
Sắc mặt Thẩm Trì trở nên càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-hoi-mat-the-chi-thien-la-kinh-vu/1287918/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.