Sau khi đi cùng Đào Vân Nhi rời phủ, bọn tôi tìm suốt nửa tháng nhưng vẫn không thấy tung tích chồng cô ấy đâu cả.
Thấy chiến tranh loạn lạc nổ ra khắp nơi, chỗ nào cũng thấy đánh trận, cho nên bọn tôi quyết định về kinh tính tiếp.
Xe ngựa vào đường núi, tôi và Đào Vân Nhi đang chơi với em bé trên xe, đột nhiên xe dừng lại.
Giọng nói nghiêm nghị của Tề Kha vang lên: "Chỗ này có gì đó sai sai."
Tôi vén rèm xưa lên nhìn quanh, chỉ thấy đường núi trống trải, xung quanh yên lặng như tờ.
"Ngồi cho vững vào!"
Tề Kha quát lớn, đột nhiên vung roi ngựa đánh ngựa chạy thật nhanh về phía trước, mười mấy tên sát thủ mặc đồ đen nổi bật giữa ban ngày đuổi theo sát nút.
Làm sao bây giờ...
Đây là lần đầu tiên tôi thực sự đối mặt với tình huống một mất một còn như thế này.
Sau khi thấy mình bỏ xa đám s.át th.ủ bám đuôi, Tề Kha ben bay chậm lại, lạnh lùng nói: "Mau lên, lập tức nhảy khỏi xe trốn vào bụi cỏ, đừng lên tiếng."
Tôi túm chặt gấu áo hắn, lo lắng hỏi: "Còn anh thì sao?"
Tề Kha quay đầu nhìn tôi: "Anh dụ bọn chúng đi."
Hắn nắm tay tôi, siết thật chặt một cái sau đó tàn nhẫn hất ra. "Mau!"
Không kịp nói gì nữa, tôi ôm Tiểu Thiên, cùng Đào Vân Nhi nhảy khỏi xe, lăn lông lốc mấy vòng, rồi nấp sau bụi rậm ven đường.
Chỉ có thể nghẹn ngào cảm thán, không hổ là nam chính,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-em-tu-thuo-con-tho/2985592/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.