Đúng là rất xót nhưng bị bại lộ như vậy khiến mặt Ôn Nhược đỏ bừng, cô cảm giác tai mình nóng ran.
"Không phải..." Cô tránh ánh mắt Lục Tinh Vân. "Tôi nghĩ anh, anh không cần phải đưa tôi đi"
Trông như Bạch Tuyết dính màu thuốc nhuộm, Lục Tinh Vân nhìn chăm chăm gò má ửng hồng của cô, thầm nghĩ sao cô nàng lại dễ dàng ngại ngùng đến vậy.
Chỉ là nói đùa thôi mà.
"Tiện đường, tôi sống ở khu Phong Đan"
Đó là một khu phố rất sang trọng.
Vào lúc gia đình mua nhà, Quý Vân đã từng đề cập tới, bà nói nếu mua được một căn nhà ở đó thì thật tốt, Ôn Nhược thầm nghĩ, cũng may là còn tiện đường. Nhưng mà mỗi khi họ ra ngoài, Lục Tinh Vân đều là người lái xe, cô đột nhiên cảm thấy đã đến lúc cô nên học lái xe, sau khi học xong cô có thể là người chở, để Lục Tinh Vân có thể nghỉ ngơi thêm chút.
Ôn Nhược thầm hạ quyết tâm.
Chẳng bao lâu đã đến ngõ Lạc Anh, Lục Tinh Vân dừng xe: "Cô cần bao nhiêu phút?"
Ôn Nhược sửng sốt: "Cái gì?"
"Tôi sẽ đợi cô ở đây"
"Không cần đâu, tôi có thể tự bắt xe về"
"Làm sao, hay là vẫn muốn ăn?" Thỉnh Phật về Tây kinh thì phải thỉnh tới cùng, Lục Tinh Vân liếc nhìn đồng hồ. "Cho cô 20 phút"
Ánh mắt người đàn ông không chút dao động, Ôn Nhược vội vã xoay người.
Khi tới Thính Phong các, cô thấy mức giá đắt đỏ mà Lục Tinh Vân đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-em-rat-ngoan/2598826/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.